top of page

YÊU NHỮNG ĐIỀU NHỎ BÉ NÀY (4) Tác giả: 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

6.

Buổi sáng Dương Tử tỉnh dậy, trước mặt cô chính là khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Chiến, cô nhẹ nhàng lật qua mò mẫm tìm điện thoại, xem ra còn sớm nên đơn giản nằm nghiêng nhìn anh ngủ yên.


Lần đầu tiên nhìn mặt anh ấy mà không bị áp lực như thế này, mặc dù anh ấy lớn lên trong làng giải trí nơi hội tụ toàn trai xinh gái đẹp nhưng cô vẫn phải cảm thán rằng ngoại hình của Tiêu Chiến quả thực là một trong những gương mặt đẹp nhất trong giới. và nghĩ "anh chàng đẹp trai này, bây giờ thuộc về tôi, và tôi cảm thấy hài lòng ngay cả khi nghĩ về nó."


Định mệnh thực sự tuyệt vời. Dương Tử nhớ rằng khi hai người gặp nhau lần đầu, khi đó nhân khí của Tiêu Chiến mới lên, kế tiếp lại sắp là đối tác, cho nên khi đó cô lướt web nhìn thấy một ít tin tức về anh cũng đặc biệt chú ý một chút, kết quả lại trùng hợp gặp anh ở một bữa tiệc tối trước khi bộ phim của họ khai máy. Lúc anh nhìn thấy cô thì rất lễ phép khiêm tốn gọi cô là "Dương Tử lão sư", lúc đó anh vẫn còn hơi dè dặt nên nói chuyện với anh được vài câu rồi anh mới ngồi xuống và đáp lại.. Nghĩ tới lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Tiêu Chiến liền đối với anh rất có thiện cảm..


Dương Tử sửng sốt nhớ lại một chút, sau khi định thần lại, ngón tay đã chạm vào lông mày của Tiêu Chiến, đối phương vừa động mi mắt, cũng không có biểu hiện tỉnh lại. Dương Tử cảm thấy anh lúc ngủ có chút đáng yêu, sau khi đưa ngón trỏ lên môi, Tiêu Chiến nãy giờ vẫn giả vờ ngủ, anh nắm lấy đầu ngón tay của cô.


“Anh… anh tỉnh rồi sao?” Dương Tử nhanh chóng rút tay về, sắc mặt dần nóng lên, nửa khuôn mặt vùi vào chăn bông, mắt nho chớp chớp nhìn Tiêu Chiến nở nụ cười ranh mãnh.

Tiêu Chiến nhìn Dương Tử vẻ mặt đang muốn trở mình, vừa duỗi tay ra liền ôm người lại vào lòng, mặt Dương Tử lúc này càng đỏ hơn:


"Làm ... làm gì vậy." làm gì? "


“Em muốn làm gì?” Tiêu Chiến tỉnh lại, giọng nói còn hơi trầm xuống, ghé vào tai Dương Tử trêu chọc cô.

"Không ... dậy ... dậy ..." Dương Tử đột nhiên nhớ lại những mảnh ký ức đêm qua, thật sự ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Làm sao em biết trêu chọc ghê!, định chạy hả, chọc anh hả?” Tiểu Triệt siết chặt vòng ba, giọng điệu lộ ra đầy bất lực.


"..." Dương Tử càng thêm vùi đầu, cảm thấy được trên mặt nóng lên, có thể trực tiếp rán một quả trứng luộc. Một lúc sau, cô thấy Tiêu Chiến không có ý buông tay, mới ấp úng quay lại với anh, "Không phải em ... Em không ... chạy!"


Đột nhiên một tiếng cười sảng khoái vang lên trên đầu, Dương Tử có chút phát cáu, ngẩng đầu nhìn hắn "Anh cười cái gì?"


Tiêu Chiến cúi đầu hôn cô một cái, tâm tình tốt đáp: "Anh nợ trước, khi nào em trở về Bắc Kinh, anh sẽ trả lại phần ăn mà em đã nợ trước đây!"

Dương Tử vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến đã dậy tắm rửa, trong đầu như thế nào cũng không rõ sao lại thành mình nợ anh ấy vậy?


Khi Dương Tử đi ra từ phòng tắm sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tiêu Chiến đã thay quần áo chỉnh tề, ngồi trên ghế nhìn cô thích thú.


“Anh làm gì mà nhìn em thế này?” Dương Tử vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng nên nhìn lại anh, thẳng thắn hỏi anh.


“Thừa dịp bây giờ nhìn thêm hai lần, bằng không lại phải xa nhau rất lâu mới lại được nhìn.” Trong giọng nói của Tiếu Chiến còn mang theo ba phần không nỡ mất mát bốn phần.


"..." Dương Tử không biết làm sao tiếp nhận, nói vậy hẳn như cô giống một tội nhân bỏ rơi anh ở nhà. Vừa chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy cái hộp đen trên bàn cà phê thấp bên cạnh, vì vậy muốn chuyển chủ đề, liền hỏi anh - "Đây là cái gì?"


Tiêu Chiến quay đầu nhìn thoáng qua cái hộp trên bàn, thản nhiên nói: "Trợ lý đưa cho anh. Thật bí ẩn. Anh còn chưa mở ra."


Dương Tử cầm lên mở ra, Tiêu Chiến thấy cô vừa mở ra nhìn một cái rồi lập tức đóng lại, lẳng lặng trở lại vị trí ban đầu, khuôn mặt trắng nõn non nớt dần dần ửng hồng.


“Hả?” Tiêu Triển có chút khó hiểu, cầm lấy hộp mở ra, sau đó cười không kìm được.


Dương Tử cảm thấy hành vi của mình quá ngu ngốc khi nghe được nụ cười của anh, vì sao hết lần này tới lần khác muốn hỏi cái này!


Tiêu Chiến lấy lại tâm trạng, hài lòng gật đầu, "Chắc chắn rồi, trợ lý chu đáo rồi! Tiếc là lần này không có ích lợi gì, để dành lần sau đi!"


Lúc này, Dương Tử chỉ muốn yên lặng làm đà điểu.


May mắn thay, trợ lý đã gọi điện đến giải cứu Dương Tử kịp thời. Trợ lý gọi điện nói với cô rằng xe đã tới bãi đậu xe của khách sạn, cô phải gấp rút trở về Hàng Châu, tranh thủ lúc này không có nhiều người ra sớm.


“Vậy thì em đi nhé.” Dương Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Chiến, ra hiệu buông ra ôm lấy cậu.


Đã hai mươi phút trôi qua kể từ cuộc điện thoại của trợ lý vừa rồi. Câu này từ trong phòng ra ngoài hành lang đã được nói ra. Tiêu Chiến liên tục gật đầu đáp lại, nhưng hai tay ôm vẫn không chịu buông ra, Dương Tử có chút dở khóc dở cười:


"Em cũng không muốn xa cách, anh chờ một chút, chỉ cần có thời gian, chúng ta sẽ lại gặp, được không?"


“Anh sẽ nhìn em lần nữa, chỉ một phút, một phút.” Tiêu Triển nhìn Dương Tử trong vòng tay anh, thầm nghĩ sẽ sớm xa cách hơn một tháng, chỉ ước thời gian trôi qua chậm hơn một chút bây giờ.


Dương Tử cảm thấy các hành vi của anh giống như câu cổ điển "Biến thành mèo biến thành hổ biến thành chó bị mưa ướt", nhưng bản thân cô cũng cố tình làm theo bộ này.


Dương Tử nhón chân hôn lên, Tiêu Chiến sửng sốt trong giây lát, vòng tay qua eo cô, tay còn lại ôm lấy đầu cô để nụ hôn sâu hơn cho đến khi không khí giữa hai người trở nên hơi loãng thì từ từ tách ra.


Điện thoại của Dương Tử rung lên, Tiêu Chiến cũng biết bây giờ anh phải để cô đi, "Buổi tối nhớ call video với anh"


"Đồng ý!"


"Cái đó…"


"Đồng ý?"


"Em có thể ... bớt liên lạc với em trai em được không ..."


"Hả? Ai? Ai nào?"


"Cái đó ... Vương ..." Tiêu Chiến khó xử mà do dự.


"Ý anh là Tiểu Khải? Thực ra, bọn em cũng không liên lạc nhiều."


"..."


"Thật là! Tối hôm qua cậu ấy tìm em có chuyện. Chúng em đã lâu không liên lạc." Rốt cuộc, Dương Tử cũng làm động tác thề.


"Vậy thì anh không tinh ý rồi!"


“Được, được rồi, anh cũng ghen với một đứa em trai!” - nở nụ cười.


"Cũng không phải em trai ruột." - Tiêu Chiến lẩm bẩm nhỏ.


"Anh nói gì?"


Tiêu Chiến lại ôm lấy Dương Tử, ghé vào tai cô nói: "Anh sẽ nhớ em."

"Vâng, em cũng vậy."


~~~ Hết phần 4 ~~~

337 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page