Rốt cuộc, giấy không thể gói được lửa. Công ty yêu cầu Dương Tử làm một bộ phim truyền hình theo lịch trình của công ty đã được lan truyền trên Internet và nhất thời đẩy công ty lên đầu sóng gió.
Tiêu Chiến vừa quay xong quảng cáo chứng thực mới nhất, đang chờ đoàn làm phim quay một đoạn tư liệu, anh nghe nhân viên phân tích chuyện giữa Dương Tử và công ty rạn nứt như thế nào, quần chúng ăn dưa rốt cuộc cũng chỉ là tâm lý ăn dưa . Tiêu Chiến tuy rằng có chút lo lắng trạng thái của Dương Tử nhưng rốt cuộc vẫn tin tưởng bản lĩnh của cô, dù sao cô cũng đã ở trong giới lăn lộn lăn lộn nhiều năm như vậy đâu có dễ để khuất phục, đêm qua chính cô cũng đã nói mình sẽ tiếp nhận bộ phim này, nên anh cũng cũng tin tưởng cô nhất định sẽ nghĩ ra kế sách để đối mặt với trận tranh chấp này như thế nào.
Trên đường trở về, nhìn thấy tin tức trên mạng về cuộc chiến giữa Dương Tử và công ty đã bước vào giai đoạn nóng bỏng, một bên là người hâm mộ cố gắng buộc tội công ty không có hành động với những nỗ lực của Dương Tử nhiều năm như vậy cho công ty. Mặt khác, rõ ràng là công ty điều khiển dư luận để kiểm soát những thông tin tiêu cực, điều tiếng bất lợi đối với bản thân công ty đồng thời xen vào đó là làn sóng chỉ trích Dương Tử.
Bản thân anh cũng là một người đã trải nghiệm nhiều điều đúng sai. Anh cũng tự nhiên hiểu được không có bàn tay của tư bản thì khó xử lí đến mức nào, mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy anh luôn rất khinh thường nhưng lại lực bất tòng tâm, tựa như bản thân mình năm ngoái cũng thiếu chút nữa lâm vào trạng thái áp lực tinh thần. Chính cô đã từng nói với anh rằng cuộc sống không nên quay trở lại, mà hãy nhìn về phía trước. Cô đã an ủi anh lúc anh mệt mỏi và nhắc nhở nghỉ ngơi thật tốt, điều chỉnh cơ thể và tâm trí của mình sẵn sàng để bắt đầu lại từ đầu. Cô ấy cũng đứng về phía mình vào lúc đen tối nhất đó là lần đầu tiên phát biểu sau cơn bão mà không sợ tin đồn đứng về phía mình. Đối với anh mà nói, Dương Tử chính là mặt trời nhỏ của anh, bây giờ mặt trời nhỏ đang ở trong bóng tối, thì đến lượt anh cùng cô vượt qua khó khăn hiện tại.
"Hoan nghênh về nhà ~" Vừa mở cửa đã thấy Dương Tử đang đứng trên hành lang với vẻ nhiệt tình dang tay, từ bất ngờ đến quá bất ngờ khiến anh không kịp chuẩn bị tinh thần, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh ngạc.
“Biểu hiện của anh như vậy là thế nào?” Dương Tử thấy anh vẻ mặt sửng sốt, không có tiến đến ôm cô, liền bỏ xuống cánh tay đang dang rộng xuống, có chút ngượng ngùng, nhếch miệng, “Hiếm khi em có thời gian chờ anh trở về như này. . Không ngờ anh lại lạnh lùng như vậy, thật thất vọng.”
Tiêu Chiến nheo mắt, vào phòng đóng cửa lại, sải bước đi về phía Dương Tử, Dương Tử phát giác có gì đó không ổn, liền lùi lại một bước nhưng liền bị dính vào bức tường. Tiêu Chiến đắc ý cười, hai tay chống hai bên nàng, thỏa mãn ép nàng vào vách tường.
"Khô.n.n.g.g... Anh đang làm gì vậy??" Dương Tử phát hiện khí thế của mình có chút yếu đuối, suy nghĩ hình như lại không có gì là không thích hợp, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của anh - "Anh cười cái gì? Mau nói đi! ”
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm hai mắt lấp lánh của cô, chậm rãi cất tiếng, "Anh đang suy nghĩ..."
"Anh nghĩ gì?"
Tiêu Chiến ghé sát bên tai cô, trêu chọc, "Anh đang nghĩ Áo Áo nhiệt tình như vậy, anh nên báo đáp như thế nào. ”
Dương Tử biểu hiện ra vẻ hờn dỗi., chậc lưỡi nói: " Này, bây giờ mới bảy giờ! "
"Ồ, vậy thì sao?" Anh không có nói gì, em đang nghĩ gì sao? ”
"...."
Việc đùa giỡn một người sẽ gây nghiện, đặc biệt là sau khi nhìn thấy đối phương bị trêu chọc, mặt đỏ bừng bừng tức giận nhưng không thể đáp lại.
" Anh cảm thấy ngày hôm nay hơi chậm, cảm giác mỗi giây đều giống như một năm không được gặp em vậy."
“Anh… chậc chậc chậc…” Dương Tử lắc đầu, nhưng không nhịn được, cong khóe miệng lên một nét nhỏ, “Anh Tiêu lại bắt đầu nguỵ biện rồi.”
"Anh rõ ràng đây là lời từ đáy lòng, em không đáp ứng anh, lại còn hiểu lầm. Ý của anh là." Tiêu Chiến nhìn Dương Tử giả vờ bình tĩnh, cúi đầu xuống, lại gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Như là bồi thường chẳng hạn, hôn anh cũng được."
Dương Tử không biết mình đã đụng vào cơ quan nào của anh, thấy lời nói của anh càng ngày càng không nghiêm túc, liền tự đắc quay mặt đi. Tiêu Chiến thấy không thành công, anh liền lấy tay quay đầu nhỏ của cô lại, và hôn cô mà không nói một lời.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hơi thở giữa hai người trở nên nóng bỏng, Tiêu Chiến nhắc nhở cô: “Vừa rồi anh hôn em, bây giờ đến lượt em.”.
Dương Tử lập tức thoát khỏi bầu không khí mơ hồ, tỉnh táo lại: "????"
“Nếu anh đã hôn em, thì em nhất định phải đáp ứng lại, bằng không, lần sau anh làm sao còn có dũng khí mà hôn em?!”
Dương Tử nhìn vẻ mặt vô tội của anh đang chờ mong hồi đáp từ mình, nội tâm cảm khái người này thật sự là thiên tài logic, trước mắt nếu không đáp ứng lại anh ấy cũng không cho mình vào phòng, rồi cô giơ hai tay nâng mặt anh lên và đặt một nụ hôm lên môi: "Hài lòng chưa? Hài lòng ròi thì đi vào phòng thôi. ”
Dương Tử nói xong xoay người đi vào trong phòng, Tiêu Chiến một tay chống tường, bặm môi dưới, nhìn bóng lưng nàng, cười ranh mãnh, lập tức đi lên, kéo cánh tay cô khiến cả người nép vào trong lòng mình, cô nàng trừng tròn hai mắt, chưa kịp nói gì thì anh đã mở miệng nói một câu, "Vẫn chưa hài lòng. ”
Thanh âm bên tai Dương Tử vừa chấm dứt, nụ hôn của Tiêu Chiến lại đáp xuống bờ môi, so với nụ hôn nhẹ vừa rồi, nụ hôn lần này giống như cơn bão khiến cô có chút trở tay không kịp, mất cảnh giác, hai người đôi môi quyện vào nhau. Hơi thở của cô nhanh chóng bị anh kiểm soát, hai người quấn lấy nhau, cuối cùng cả hai ngã xuống ghế sô pha. Anh dần dần thả lỏng, Dương Tử cũng chầm chậm cảm giác được bầu không khí trong lành bốn phía.
"Áo Áo..." Tiêu Chiến mở miệng giọng nói đã có chút trầm khàn khàn, nhìn đôi mắt của nàng lúc này như khói bụi lượn lờ, phản ứng tự nhiên của thân thể nói cho mình biết đã không thể nhẫn nại, anh cúi đầu, môi hôn xuống trán cô, mắt, chóp mũi, sau đó là đôi môi mềm mại, tay cũng theo dưới áo khoác, và bàn tay lần theo đường viền áo, dọc theo đường vân của làn da...
Hai người đang triền miên không thể tự buông ra, áo của Dương Tử đã kéo đến trước ngực, nút quần cũng đã nới ra, tiếng chuông cửa vang lên vào lúc này, hai người đều do dự mở cửa hay giả vờ không có ai và tiếp tục", nhưng chuông cửa không ngừng vang lên, Dương Tử đột nhiên nhớ tới. Người đại diện nói rằng hôm nay anh ta sẽ mang hợp đồng đến cho cô. Buông anh ra rồi chỉnh lại quần áo, tay vỗ vỗ má của Tiêu Chiến an ủi: " Là Nhã Vĩ, người đại diện, anh ta mang hợp đồng đến cho em".
Vẻ mặt của Tiêu Chiến lúc này là một sự xấu hổ lớn, lúc này anh cố gắng bình tĩnh lại. Dương Tử nhặt áo khoác trên đất vứt vào tay anh: “Anh vào phòng trước đi, em ra mở cửa.” Nói xong cô phủi lại nếp gấp quần áo, đi dép lê, xem bộ dạng. người ngồi trên sô pha vẫn ở đó, cầm áo không nhúc nhích, “Anh mau vào đi!”
Tiêu Chiến đứng dậy lườm cô, tay cầm áo và vào phòng ngủ, âm thanh mở cửa và đóng cửa hòa lẫn với sự giận dữ của anh.
"Sao mãi mới mở cửa vậy?" Nhã Vĩ đứng ở ngoài cửa, nhìn hai má Dương Tử đỏ lên, nghi hoặc thăm dò lén nhìn thoáng qua trong phòng. "Nếu không phải cô bảo tôi tới, tôi đã cho rằng cô đi ra ngoài cơ. ”
Dương Tử duỗi thắt lưng, ngáp, "Vừa chờ anh nên ngủ thiếp đi. ”
Nhã Vĩ giơ cổ tay lên nhìn thời gian, "Hiện tại mới bảy giờ rưỡi, thời gian nghỉ ngơi của cô không tốt lắm đâu. ”
"Ngày nghỉ ngơi thì phải tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, điều này có gì là không tốt." Dương Tử lại ngáp một cái, hướng về phía Nhã Vĩ, "Hợp đồng đâu rồi? ”
Nhã Vĩ cầm túi giấy trong tay đưa đến tay cô, "Này, cho cô xem trước đã, có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi. ”
"Ừm, được rồi, tôi biết rồi." Dương Tử cầm hợp đồng, gật đầu, thấy Nhã Vĩ còn đứng ở cửa, cô lại hỏi "Anh, anh còn không về sao? ”
"Cô thản nhiên không mời tôi vào nhà ngồi một chút sao?" Nhã Vĩ vẫn cảm thấy cô rất khả nghi, tiếp "Tôi nghe nói hai ngày nay ở Bắc Kinh, thành thật mà nói có phải là bên trong giấu đang một người không?! ”
Dương Tử trừng mắt, liếc xéo anh ta một cái: " Tôi buồn ngủ, tôi đi ngủ trước đây, anh mau về sớm đi. "
Nhã Vĩ nhìn thấu không nói ra, đành phất tay nói lời tạm biệt, xoay người rời đi. Dương Tử đóng cửa lại, rồi mang theo một hơi, thở phào nhẹ nhõm, một lát sau lại cảm thấy diễn xuất của mình vụng về, thời đại yêu đương tự do có cái gì để che giấu! Mình vừa rồi thật sự quá ngớ ngẩn.
Dương Tử mở túi hồ sơ, liếc nhìn bản hợp đồng phim truyền hình mới trong đó, lời thỏa thuận trong hợp đồng tưởng như có lợi cho cô, nhưng thật ra câu nói đó đã phá vỡ mọi kế hoạch của cô, Cô cười nhạo ròi ném hợp đồng lên bàn trà, bất chợt ánh mắt nhìn thấy điện thoại di động của Tiêu Chiến trên bàn trà, trong đầu đột nhiên phản ứng, nhớ tới mình còn "kim ốc tàng kiều", nhớ tới vừa rồi anh ấy không thoải mái, lại phải tự mình dỗ dành rồi.
Dương Tử mở cửa phòng ngủ ra, thấy phòng tối bên trong đã bật đèn trên tường, bên trong phòng cũng bật đèn, Tiêu Chiến đang khoanh tay ngồi ở bên giường nhìn cô chằm chằm. .
“Chà, em thật sự quên mất mình đã có hẹn với Nhã Vĩ”, Dương Tử nghĩ và giải thích sự cố ngoài ý muốn “Anh ấy đã đi rồi.”
Tiếu Chiến gật đầu, tỏ ý biết, "Buổi tối em còn hẹn người khác sao? Em nên suy nghĩ xa một chút.”
Dương Tử đi tới gần anh, nhìn khuôn mặt hậm hực của anh mà cô nở nụ cười mãn nguyện, duỗi ngón tay nhếch khóe miệng anh lên tạo thành một khuôn mặt tươi cười. , “Đừng tức giận, hãy cười đi, em tìm Nhã Vĩ để làm việc thôi mà.”
Tiêu Chiến nắm lấy hai tay cô, ngẩng đầu nhìn cô, "Vậy em nói xem, em nên làm gì đi chứ? ”
Nghĩ đến bạn trai của mình vẫn cực kỳ dễ dỗ dành, Dương Tử khom lưng đặt một nụ hôn lên khóe miệng anh, giương mắt nhìn anh giường như thấy anh vẫn chưa hài lòng, vì thế lại gần bên tai anh nhỏ giọng nói, "Tối nay mặc cho anh xử lý. ”
"Chính em nói điều đó nha!"
"Vâng! Nhưng em khuyên anh nên giữ sức một chút, không phải là ngày mai anh có một sự kiện offline của nhãn hàng? ”
"Em đang nghi ngờ về khả năng của anh sao?"
"Không... À... thì................
~~~
Hết phần 22
Sao lâu rồi không thấy post chương mới vậy