top of page

Yêu Những Điều Nhỏ Bé Này (20) - Tác giả: 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

20


Tâm tình tốt của Tiếu Chiến cũng không duy trì được quá lâu, đến nửa đêm Dương Tử vẫn ở trong trạng thái cúp máy, tắt điện thoại, tin nhắn không trả lời, trong lòng anh bắt đầu nổi lên ý nghĩ không tốt, nằm trên giường dù thế nào cũng không tài nào mà ngủ được, vì thế ngay lập tức gọi điện thoại đánh thức trợ lý của mình, bảo anh gọi tới phòng làm việc bên Dương Tử xác nhận một chút xem người đã bình an về nhà chưa.


Trợ lý ngồi trên giường ngáp ngáp buông điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại chợp mắt hai phút, đột nhiên mở mắt ý thức được nhiệm vụ đột ngột của ông chủ là thật, nhìn màn hình 01:25 thời gian, trong lòng thấp thỏm nghĩ giờ này mà gọi điện thoại cho người ta ắt sẽ bị cho là có ý đồ xấu. Do dự , lưỡng lự, cuối cùng anh ấy đã ngập ngừng gửi một tin nhắn WeChat cho Trợ lý Dương Tử:


- "Chị Tử đã an toàn về nhà chưa?


Không ngờ tới đầu dây bên kia trả lời lại rất nhanh, "Về rồi đây. ”


Không có thời gian để bị sốc, và anh ta hỏi, " Vậy làm sao mà điện thoại tắt máy? Chiến ca không liên lạc được với chị, anh ấy rất lo lắng. ”


"Điện thoại di động rơi xuống nước, ngày mai có lẽ sẽ liên lạc, đừng lo lắng nhé."


"Được."


Trợ lý đem nguyên văn cuộc trò chuyện nói cho Tiêu Chiến, rồi anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, còn tới 28 tiếng bọn họ có thể khởi hành đi Bắc Kinh, thật sự là cầu xin hai vị đại lão đừng làm cái gì nữa.


Mặc dù khẳng định là Dương Tử đã về đến nhà an toàn nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, Tiêu Chiến lật người, vùi mặt vào trong gối, trong mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương còn sót lại của cô từ chiếc gối. Nhận ra mình đã chìm quá sâu trong mối tình, và không thể làm gì nếu không có cô ấy.


Anh không ngừng thở dài trong lòng, đêm dài thật dài, một mình anh thật là khó ngủ.



Sáng hôm sau, khi Nhã Vĩ gõ cửa nhà Dương Tử, nhìn thấy trạng thái của Dương Tử thản nhiên không có chút uể oải như trong tưởng tượng của hắn, nên những lời hắn đã chuẩn bị để an ủi cô toàn bộ đành phải cất vào trong lòng.

"Xem ra cô không có vấn đề gì là được rồi, hại tôi lo lắng cả đêm, gọi điện thoại cho cô thì tắt máy, người không liên lạc được, tôi còn tưởng..."


"Còn tưởng cái gì? Tôi vẫn chưa thể nghĩ ra". Dương Tử cầm điện thoại lên ghế sofa, s ạc nó và bật lên, nhưng không ngẩng đầu lên, cô ấy cắt ngang lời cằn nhằn của Nhã Vĩ.


"Tôi cũng không nói nhiều nữa, đạo lý trong nghề cô cũng hiểu cả, nên cô so với tôi lại càng biết cách cân nhắc ưu và nhược điểm, cho nên kịch bản này cô có suy nghĩ thế nào?" Nhã Vĩ cũng không có ý định nói thêm gì, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.


Dương Tử đoán trước được sau khi khởi động điện thoại sẽ có rất nhiều tin nhắn, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn ném bom của Tiêu Chiến, trong lòng có chút bực bội mà khóe mắt thấy hơi cay


Hôm qua cô thực sự rất suy sụp, lẽ ra cô phải nói với anh rằng cô đã về nhà an toàn trước nhưng trong lòng cô quá khó chịu, cô chỉ muốn yên lặng một mình, cô biết rằng anh sẽ tìm kiếm mình, nhưng cô không biết làm thế nào để nói chuyện với anh, nói chuyện gì, cô chỉ cảm thấy mình đang ở trong vòng xoáy và vật lộn với nó.


"A Tử, cô có nghe tôi nói không vậy?" Nhã Vĩ đợi nửa ngày thấy Dương Tử không có phản ứng, cầm tay vung lên trước mắt cô.


Dương Tử lúc này mới lấy lại tinh thần, "Anh nói cái gì? ”


Nhã Vĩ thở dài, "Tôi nói chuyện bộ phim, nói tôi nghe cô có suy nghĩ như thế nào? ”


Dương Tử dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, "Anh, về trước đi... Tôi sẽ suy nghĩ lại..."


Nhã Vĩ thấy thái độ của Dương Tử có chút hòa hoãn, không mâu thuẫn như ngày hôm qua trong điện thoại, cũng chỉ có thể thuận theo ý của cô, không thể ép quá chặt, " Vậy tôi sẽ nói chuyện với công ty trước, còn cô để sau vậy, cho cô chút thời gian cân nhắc. ”


"Được."


Nhã Vĩ đi rồi, trợ lý tình cờ mang đồ đến, trợ lý nhìn thấy Nhã Vĩ ở bãi đậu xe hỏi: "Anh, chị Tử ... cô ấy không sao chứ, từ hôm qua đến giờ tôi không liên lạc được?". Nhã Vĩ gật đầu, "Chắc không sao đâu. . Mau lên đó đi."


Lúc trợ lý mở cửa thì biểu hiện của cô giống như Nhã Vĩ, Dương Tử nhún nhún vai, cong mắt cười ha ha, "Sao mọi người lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ cho rằng mở cửa ra thì liền nhìn thấy một cảnh tượng rất đáng sợ sao?? ”


"Không... Không phải..." Trợ lý bị nói trúng tâm tư chỉ có thể đánh lạc hướng, cười để chuyện này qua đi.


Dương Tử trêu chọc trợ lý của mình, "Chậc chậc chậc chậc, theo em lâu như thế mà diễn xuất một chút cũng không có tiến bộ? Chút suy nghĩ nhỏ bé của chị, em đã sớm nhìn ra, em thật tinh thông! ”


Trợ lý trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra mình lo lắng quá nhiều, sau đó đem một ít tài liệu Dương Tử dặn dò hôm qua giao cho cô.


Dương Tử hai tay nâng tập tài liệu, cẩn thận nhìn một cái, "Tất cả đều ở chỗ này? ”


Trợ lý gật đầu, "Không có chuyện gì khác chị đi trước nhé. ”


Dương Tử cười vẫy vẫy tay, "Vậy em sẽ không tiễn~"


Trợ lý xoay người vừa đến cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay lai, "Đúng rôi, hôm qua trợ lý Tiêu Chiến bên kia hỏi chị tại sao không liên lạc được với em, chị nói điện thoại di động của em rơi xuống nước, chị nghĩ em không nói với cậu ấy là không muốn để thằng bé lo lắng, cho nên liền tìm một lý do, che giấu nguyên nhân không liên lạc được với em. ”


Dương Tử nghe xong đi tới, rụi đầu mình vào người trợ lý, "Cám ơn chị, còn tốn tâm giúp em che giấu, thật biết ơn.~"


Trợ lý được khen ngợi liền mỉm cười ngọt ngào, "Được rồi, chị đi đây."


Dương Tử đứng bên trong cửa gật đầu, hào phóng nói, "Được, chị đi đi, nhân tiện thì thời gian này không có việc gì làm tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt nha. ”


Chờ trợ lý đi rất lâu, cô đột nhiên nhấc điện thoại và nhìn thấy dòng tin nhắn cô đã gửi:


"Hôm qua quá mệt mỏi khi trở về liền ngủ luôn, điện thoại di động hết pin không để ý, khiến anh lo lắng rồi."


Điều này… Đã quá muộn để hủy tin nhắn gửi đi.


Bất lực Dương Tử hận chính mình nhanh tay quá, trợ lý đã tốt bụng giúp mình như vậy rồi. Hi vọng Tiêu Chiến đang bận, thế nhưng sự mâu thuẫn này đã bị tin nhắn kia gửi đi, cho nên cô nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng bấm vào một đống biểu tượng cảm xúc đẩy tin nhắn lúc nãy lên, dòng cuối cùng thì thêm một câu:


"Điện thoại rơi xuống nước, bất đắc dĩ phải ...


đổi sang máy mới, và thử độ nhạy của màn hình thì thấy hài lòng lắm, hehe."


Dương Tử tỏ vẻ bất lực, chỉ mong anh thực sự rất bận, có mở điện thoại thì bao nhiêu biểu tượng cảm xúc hiện ra, đừng kéo lên và chỉ nhìn vào tin nhắn cuối cùng.


Sau khi nghĩ về nó, cô quyết định tận dụng đoạn video vào buổi tối để đánh lạc hướng anh .



Đoạn video mong đợi đã không thành công, Tiêu Chiến cũng học theo cô bằng cách chơi trò tắt máy.


Dương Tử miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, kiểm tra thời gian mới hơn tám giờ, không biết là Tiêu Chiến tức giận chuyện đêm qua đến mức tắt máy để bản thân mình cảm nhận được tâm trạng của anh, hay là nhận ra lời mình và lời nói của trợ lý trước sau không nhất quán cảm thấy mình đang lừa dối, cái nào cũng làm cho Dương Tử không yên lòng.


Mười giờ ba mươi tối, cô đi tắm, đang nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên.


Dương Tử nghi hoặc suy nghĩ lại một chút, không biết lúc này ai nhàn rỗi như vậy lại đến tìm mình? Vội vàng khoác một chiếc áo khoác, đi đến cửa, lật ô nhỏ bên cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

“Mở cửa, là anh.” Tiêu Chiến nghe thấy tiếng sột soạt sau cánh cửa, nhưng đã lâu không thấy cửa mở, vì vậy anh dứt khoát nói.


Dương Tử sững sờ một giây, sau đó mở cửa, đôi chân dài của Tiêu Chiến bước vào, nàng thì trợn tròn hai mắt nhẹ nhàng khóa cửa lại.


"Anh ... anh ... anh ..." Dương Tử nhất thời vẫn cảm thấy mình đang ở trong mơ, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh.


Tiêu Chiến cởi áo khoác đặt sang một bên, mở hai tay ra ôm Dương Tử vào lòng. "Aoao ..."

thì thầm bên tai khiến Dương Tử cảm thấy xót xa, "Sáng mai anh không phải lên máy bay sao. ... "Sao bây giờ anh lại ở đây?"


"Anh đã thay đổi lịch rồi, buổi chiều anh sẽ quay lại." Tiêu Chiến giang tay kéo Dương Tử cách đó một khoảng cách vào lòng, nhìn kỹ khuôn mặt cô: " Mau nói thật với anh. Đã xảy ra chuyện gì vậy? "


Dương Tử bị hỏi như vậy, trong lòng chùng xuống, nghĩ xong lại lắc đầu, khéo léo đối mặt anh bằng nụ cười, "Làm sao ư? Em không sao? Anh thì làm sao vậy, nóng lòng muốn đến đây sao? Nhớ em nhiều quá? ”Nói xong còn hơi nhướng mày tỏ vẻ tán tỉnh, đưa tay ôm lấy eo anh.


Tiếu Chiến vội vàng đỡ nàng đứng thẳng lên, hơi khom lưng nhìn thẳng vào mắt nàng, nhìn chằm chằm cô một lúc, giọng điệu mạnh mẽ dứt khoát hỏi, "Áo Áo, không cần ngụy trang, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ”


Dương Tử bị anh nhìn thấu tâm can, nụ cười trên miệng dần dần khép lại, hai tay đặt ở hai bên eo, siết chặt góc áo anh, cuối cùng thở dài một hơi, "Anh đã nhìn ra? ”


"Lúc em gửi tin nhắn cho anh, anh đang nghỉ ngơi, đúng lúc đạo diễn của anh đã gọi qua, sau khi xong việc, cầm lấy điện thoại di động nhìn thấy em điên cuồng gửi một loạt biểu tượng cảm xúc để che giấu lời nói dối của mình. Em cảm thấy anh sẽ nghĩ như thế nào?!" Trong lời nói của Tiêu Chiến không có ý trách cứ, nhiều hơn chỉ là lo lắng và đau lòng, "Áo Áo, em không muốn nói cho anh biết là vì sợ anh lo lắng?! Nhưng đừng quên anh là bạn trai của em, không có vấn đề gì, bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ có mặt, đừng sợ, chúng ta phải cùng nhau đối mặt. ”


Dương Tử nhìn Tiêu Chiến, bằng ánh mắt chân thành, khụt khịt, ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào vòng tay anh khóc, khó chịu nói, "Em mệt quá, mệt thật đấy..."


Tiêu Chiến vòng tay qua eo cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để cô trút bỏ cảm xúc trong vòng tay và nước mắt đã ướt đẫm ngực anh. . .



~~~ Hết phần 20 ~~~

497 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page