top of page

Yêu Những Điều Nhỏ Bé Này (18) Tác giả: 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

18.


"Tối nay đoán chừng phải nửa đêm anh mới có thể tan lam, nếu em đợi không được thì đi ngủ sớm một chút đi, nửa đêm sau khi dưỡng tốt tinh thần mới có khí lực"

(Gói biểu tượng cảm xúc Evil Smile Akita Inu)


Dương Tử đang nằm trên ghế sô pha xem tài liệu do trợ lý của mình gửi đến, và tin nhắn WeChat của Tiêu Chiến hiện ra từng cái một.


Dương Tử có thể nghĩ tới qua màn hình điện thoại, người ở màn hình bên kia đang cười tự mãn nhìn điện thoại trong lúc chờ. Nói cách khác, cô ấy sẽ đi lên và để anh ở lại đây mát mẻ, nhưng cô sẽ trở về Bắc Kinh vào sáng sớm ngày mai sau khi lịch trình đột ngột thay đổi, không biết lần sau khi nào mới có thể gặp lại. Nhìn thấy anh trở về muộn như vậy, tuy rằng hiểu là công việc, nhưng trong lòng rốt cuộc là khó chịu.


"muộn???…"


Sau khi cảm thán xong, Dương Tử đang nghĩ sẽ nói với anh thế nào về việc cô sẽ rời đi ngày mai, thì giọng nói của Tiêu Chiến truyền đến.


"Áo Bảo ~" anh ấy nói với một giọng tươi sáng và vui vẻ. "Như thế nào? Lại nhớ anh rồi sao?"


Dương Tử bây giờ không thể nghe được giọng nói của anh, cô cảm thấy đau nhói trong lòng, cô mím miệng nuốt nước bọt, khịt mũi nói: "Hừ ..."


"..." Tiêu Chiến vốn có chút cố ý để cho nàng đáp lại, nhưng cô đột nhiên đáp lại một cách buồn bã, trong lòng anh nhất thời cảm thấy khó chịu, sau đó nhíu mày, sốt sắng hỏi: "Em sao vậy? Thấy không thoải mái?." Hay chuyện gì đã xảy ra? "


"Không có gì ..." Nhìn cảm xúc thay đổi trong điện thoại của anh, Dương Tử cảm thấy vẫn không thể nói với anh chuyện muốn đi bây giờ, chỉ sợ nói ra lúc này thật sự sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của anh. Cô hít một hơi dài:


"Em rất nhớ anh, chao ôi, bây giờ em gần như dính chặt lấy anh quá, như này không ổn!"


"Hahahaha," Tiêu Chiến tự nhiên cảm thấy an tâm khi cô nói như vậy, trái tim anh lại càng thêm phần ngọt ngào, giọng điệu rất hào hứng: "Sao vậy, chỗ nào không tốt? Anh nghĩ vậy là tốt rồi, cứ để em dính vào anh, không nỡ chia lìa." tốt."


“Anh đã dùng mỹ nam kế với em đúng không?!” Dương Tử nghe bộ dạng phù phiếm của anh và cố ý tâng bốc anh.


"Hả? Em nghĩ vậy? Em nói vậy đúng không?" Rõ ràng câu này có tác dụng tốt với cô, Dương Tử có thể cảm thấy anh ấy đang cười đến mang tai khi nghe giọng điệu của anh. Dương Tử cảm thấy an tâm vì cuộc điện thoại của anh:


"Không sao, không làm phiền nữa, anh có thể tiếp tục quay , em sẽ chờ anh tan làm trở về."


“Được rồi!” Tiêu Chiến nghe cô nói đang đợi anh về, trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh cô vợ đang đợi chồng tan làm, anh nhếch mép cười một mình.


Khi trợ lý vào RV và đến gặp Tiêu Chiến để bắt đầu cảnh quay, anh ta nhìn thấy ông chủ của mình nở nụ cười rạng rỡ như hoa mặt trời. Tiêu Chiến đứng dậy, vỗ vỗ vai anh khen ngợi:


"Gần đây anh đã hoàn thành tốt công việc, đạt hiệu quả cao, tôi nên thưởng cho anh một phần thưởng xứng đáng."


Khi nhìn Tiêu Chiến quay lại trường quay, anh nhìn xuống dòng tin nhắn do “chiến hữu” phương xa gửi cho mình trên màn hình điện thoại: “Sáng mai anh hãy thu xếp đưa chị Tử ra sân bay.” anh trong nháy mắt ý thức tất cả đều là ảo giác, chẳng qua là yên tĩnh trước cơn bão mà thôi.

Linh cảm của người trợ lý là chính xác, đúng là cơn bão đã đến, nhưng nó sớm hơn những gì anh ta dự đoán. Khoảng mười giờ, Tiêu Chiến cuối cùng đã quay xong cảnh hôm nay, trên đường đi làm về, anh ý thức được bọn họ bị tư sinh theo xe. Tiêu Chiến đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau, chợt nghe thấy cuộc đối thoại giữa trợ lý và tài xế, quay đầu lại thì thấy có một chiếc ô tô đang theo sau mình.


Người trợ lý nhìn thấy Tiêu Chiến đứng dậy từ gương chiếu hậu thì hắng giọng, "Chúng tôi đã rẽ mấy lần rồi, chiếc xe này đang theo rất sát. Dù sao thì khách sạn nơi chúng ta đang ở vẫn chưa được công khai. Bây giờ chúng tôi đang ê ngại nếu về khách sạn thì khá bất tiện, chưa kể ... "


Tiêu Chiến biết anh ta đang nói gì, chưa kể Dương Tử còn ở trong phòng của mình tại khách sạn, khủng bố tư sinh anh biết rất rõ, một khi bại lộ phòng khách sạn cụ thể, sự riêng tư của anh bị nghe lén và tiết lộ là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Cụ thể là chưa công khai, cả hai đều là lưu lượng lớn, một khi bị chụp ảnh và phát tán, e rằng Dương Tử sẽ phải hứng chịu những lời dèm pha, đàm tiếu ác ý hơn chính mình. Anh nói: "Tiếp tục đi một vòng, tìm cơ hội thoát khỏi nó."


Người trợ lý gật đầu, và thảo luận với tài xế xem có cách nào để thoát khỏi chiếc xe phía sau.

Tiêu Chiến lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn Dương Tử vừa trả lời, "Được rồi, em sẽ chờ anh tan làm trở về.", Thở dài một hơi rồi quay trở lại trạng thái.


"Áo Bảo, anh đã bị đạo diễn ngăn lại khi anh hoàn thành cảnh quay vì muốn anh cùng ông ấy hảo luận về kịch bản trước khi tiếp tục cảnh quay khác."


Tin nhắn của Dương Tử được trả lời rất nhanh, giống như đang đợi anh ấy, trong khi đó là đang canh tin nhắn từ điện thoại di động.


"Nếu anh bận, em sẽ chờ anh."


Tiêu Chiến mắt có chút ửng đỏ, trả lời:


(Gói biểu tượng cảm xúc đẫm nước mắt)

"Bà xã tốt quá, tối nay mặc cho em tùy ý sở hữu."


Cuối cùng họ cũng thành công trong việc để chiếc xe phía sau mất dấu của họ, và trở về khách sạn một cách suôn sẻ thì lúc này đã gần 11 giờ 30 phút. Tiêu Chiến xuống xe, mặc trợ lý xuống sau, anh chạy nhanh lên phòng. Trợ lý nhìn bóng lưng anh rồi thầm đếm ngược những ngày đau khổ trong lòng sắp tới.

Lúc Tiêu Chiến mở cửa phòng, nhìn thấy Dương Tử đang đứng ở hành lang chờ mình, vào trong rồi khóa cửa lại, không nói một lời, kéo tay rồi ôm cô vào trong lòng ngực mình rồi hôn cô, vừa hôn anh vừa đưa tay cởi quần áo của cô trong khi hôn. Dương Tử vòng tay qua cổ anh, dùng sức nhảy lên, quấn lấy anh như một con lười.


Anh lùi về phía sau hai bước, hai tay chống đỡ cô, trán hai người chạm vào nhau, anh thở hổn hển cười hỏi cô: "Có chuyện gì thế này?, em làm gì sai rồi sao?, Sao đêm nay em lại chủ động quá vậy?"


Dương Tử không trả lời anh mà lại chu môi anh một cái khiến anh đỏ mặt, bế cô bước đến bên giường.


____________ abc-xyz _________________


Anh ôm cô vào lòng, nghịch mái tóc ướt đẫm mồ hôi quanh tai cô, ngón tay anh lần lượt chạm vào vùng da nhạy cảm quanh tai cô. Anh vẫn đang ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cẩn thận đếm hàng mi xinh đẹp của cô, mắt cô chợt mở ra, bắt gặp ánh mắt anh, anh cúi đầu hôn lên trán cô.


"Em có chuyện muốn nói với anh."


Tiêu Chiến tay đang đùa giỡn tóc cô bỗng dừng lại, cái loại cảm giác bối rối không khỏi hoang mang lại đến: - "Ừm?


“Ngày mai em về Bắc Kinh.” Nói xong, cô dừng một chút, muốn xem phản ứng của anh, thấy vẻ mặt anh không thay đổi, Dương Tử không biết nên tiếp tục như thế nào, cô thở dài nhẹ nhàng. Lúc 7 giờ sáng, lịch trình đột ngột thay đổi. Em muốn nói chuyện với anh trong ngày, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến việc quay phim của anh. Nên em chỉ muốn nói chuyện với bạn ... "


Tiêu Chiến vùi đầu vào tóc cô, giọng điệu không bằng lòng, "Kỹ năng diễn xuất của Dương lão sư thật tốt. Vừa rồi anh suýt chút nữa lại bị em lừa. Thật kinh ngạc. Lợi hại , lợi hại!"


Dương Tử nghẹn ngào, chua xót: "Em không có nói dối anh mà, em thật sự đột nhiên ... Bổ sung lịch trình phải trở về rồi."


Khuôn mặt của Tiêu Chiến đã vùi vào cổ cô, cô không thể nhìn thấy biểu hiện của anh lúc này, và anh đã không nói gì. Dương Tử phải giữ nguyên tư thế này, nhưng đột nhiên cảm thấy một giọt nước nhỏ xuống cổ. và sau đó nó dần trở nên ướt át, và cô nhận ra rằng anh đang buồn, cô vòng tay qua anh và vỗ nhẹ vào lưng anh lần này đến đây, vẫn còn lần khác nữa mà.


“Em sẽ ở lại với anh một tuần chứ?” Cổ họng của Tiêu Chiến lăn qua lăn lại và giọng nói khàn khàn, cuối cùng anh bắt đầu phàn nàn, “Sao em luôn nói chuyện người tính không bằng trời tính vậy?


Dương Tử không trả lời, đôi mắt có chút ửng đỏ, cô muốn nói gì đó tốt đẹp để dỗ dành anh, nhưng lại sợ vừa mở miệng sẽ khóc, nên cô cũng không nói gì cả, chỉ vòng tay của mình ôm anh ấy, xiết thật mạnh hơn.


"Người ta dù một cái tát cũng là đường, đến chúng ta này, em sao lại luôn cho một viên đường kèm theo một cái tát nữa!!" Thấy Dương Tử không nói gì để an ủi bản thân mình, bực bội của cô càng ngày càng sâu sắc:


CHiến chiến. amh có bỏ đi ngay!"


"..."


Một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại: - "Lần sau khi nào sẽ gặp lại em?"


Dương Tử giọng thở dài run lên, "Hiện tại... Em cũng không biết..."


Tiêu Chiến chỉ đơn giản quay lưng lại với cô trong sự chán nản. Dương Tử biết anh lúc này đang tức giận, cũng không nói nhiều, chỉ nhìn bóng lưng của anh từ phía sau.

~~~


Khoảng 2 giờ sáng, Tiêu Chiến vẫn duy trì tư thế quay lưng lại với cô, Dương Tử lắc lắc vai, giả vờ như không ngủ quay người lại, Dương Tử không còn cách nào khác là phải đứng dậy, đi vào phòng tắm. tắm rửa và thay rồi mặc quần áo. Lúc cô chuẩn bị ra ngoài đã gần 3 giờ.

Nhìn Tiêu Chiến đang giả vờ ngủ trên giường, nước mắt cô rơi xuống: - "Em đi nhé!."


Tiêu Chiến nhắm mắt và bất động.


"Emm đi thật đây!!."


Tiêu Chiến vẫn nằm đó bất động, Dương Tử bất đắc dĩ kéo va li đi về phía hành lang, nghe thấy tiếng ròng rọc lăn trên mặt đất, Tiêu Chiến mở mắt ra, vừa định đứng dậy thì đã nghe thấy Dương Tử quay lại. Nghe tiếng bước chân, anh lại nhanh chóng nhắm mắt lại.


Dương Tử bước chân dừng ở bên giường của anh, hôn lên mặt anh một nụ hôn ấm áp, “Ngủ ngon.” Nàng tắt đèn đầu giường. Cảm nhận được hơi thở của cô từ từ rời đi, anh không thể giả vờ được nữa, lập tức đứng dậy, đưa tay bắt lấy Dương Tử lúc này đã đi đến cuối giường, ôm chặt lấy.


"Có thể không đi được không??? ...." Giọng điệu năn nỉ của Tiêu Chiến khiến trái tim vững vàng ban đầu của Dương Tử lại bắt đầu hỗn loạn, " Anh vẫn chưa sẵn sàng để em rời đi, anh không cố ý cản chở em..."


“Em hiểu.” Dương Tử lại ôm anh, “Chờ thêm chút, chờ hết thời gian này này, đợi hết đợt này...”


“Ừm, anh sẽ đợi em.” Tiêu Chiến biết cô thật sự cũng không biết khoảng thời gian đó sẽ là bao lâu, nhưng anh cũng biết cô không muốn xa anh.


Cả hai đều hiểu suy nghĩ của nhau nên lặng lẽ nín lặng, không ai nói thêm câu nào, chỉ mong thời gian có thể chậm lại và để hai đứa ở lại lâu hơn một chút.


“Em thật sự phải rời đi rồi, nếu không sẽ không kịp chuyến bay.” Dương Tử sờ sờ mái tóc mềm mại của anh, ra hiệu cho anh buông ra. Tiêu Chiến miễn cưỡng buông tay ra, trầm mặc ngồi ở trên giường, nhìn Dương Tử vẫy vẫy tay với chính mình, "Lần này em thật sự rời đi nhé!."


Tiêu Chiến gật đầu, sau đó kéo áo ngủ mặc vào, đứng dậy đi chân trần chạy theo cô ra ngoài hành lang. "Áo Áo, để anh đưa em đến sân bay."


Dương Tử lắc đầu, "Anh đưa em đi, em thật sự sẽ không muốn rời đi."


“Vậy thì đừng đi!” Tiêu Chiến lẩm bẩm, “"Ở lại đây, có em cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ, thật là tốt!


Dương Tử không nhịn được nở nụ cười, đi tới ôm lấy anh, "Chỉ cần có cơ hội, em nhất định sẽ tới gặp anh, mau vào trong ngủ tiếp đi, ban ngày anh còn phải dậy để quay phim mà!"


“Hôn anh một cái đi, sau đó anh sẽ quay lại và đi ngủ.” Tiêu Chiến nói xong liền cúi xuống bĩu môi chờ cô đáp lại.


Dương Tử nhìn anh, biết không có biện pháp khác, liền hôn anh một ngụm, sau đó cả người lại bị Tiêu Chiến vòng tay ôm thật chặt vào trong ngực anh, hôn thật sâu..


Cuộc gọi của trợ lý đã kịp thời cứu Dương Tử , Dương Tử hoảng hốt liếc mắt nhìn anh rồi nhận cuộc gọi của trợ lý,


"Tiểu Hầu Tử, xe đã được sắp xếp rồi. ở tầng dưới, em có thể xuống rồi."


“Được, tôi xuống đây, cám ơn.” Cúp điện thoại xong, Dương Tử kéo vali nhìn người đàn ông của mình đang đứng dựa tường, nói: “Lần này em đi thật rồi. Anh mau vào ngủ tiếp đi!"


“Ừmmm.” Tiêu Chiến liếc cô một cái, tùy tiện vẫy vẫy tay, “Ni Ni, tạm biệt.”


“Tạm biệt.” - Dương Tử đứng bên cạnh kéo vali rồi từ từ đóng cửa lại với nụ cười.


Tiêu Chiến nhếch miệng nhìn cánh cửa đang dần đóng lại, nụ cười cũng từ từ khép lại, đèn ngoài hành lang mờ đi, anh vẫn đứng đó, nghiêm túc nhìn về phía cửa. Cô ấy đã đi được hai phút và anh lại bị nhớ cô ấy rất nhiều.



~~~ Hết phần 18 ~~~

518 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page