top of page

Yêu Những Điều Nhỏ Bé Này (17) Tác giả: 乔野

Updated: Apr 7, 2021

17.

Khi Dương Tử mông lung tỉnh dậy, Tiêu Chiến đã chuẩn bị ra ngoài, cô đưa tay sờ điện thoại di động, dụi mắt xuống, mới hơn năm giờ trời vẫn chưa sáng. Cô chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu, ngọt ngào nói chuyện với anh:


"Anh đi quay phim à? ”

Tiêu Chiến đặt kịch bản trong tay xuống, ngồi lại bên giường, vươn tay ra. xoa xoa trên đỉnh đầu cô, tay anh vờn vờn tóc cô như hạt đậu, anh nói cô:


“Còn sớm, em ngủ tiếp đi.”

Dương Tử lăn qua lăn lại, bởi vì đêm qua anh hứa hẹn “đi ngủ sớm”, đến nửa dêm, anh vốn không tỉnh dậy, đầu tựa vào đầu gối mình hình như đang ngủ, mấy chục giây sau cô buồn bực đáp lại bằng một cái giọng nghèn nghẹn "Hmm ...".


Cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng rộng của anh ấy. Đường viền cổ áo quá lớn. Khi cô cúi đầu xuống, cô có thể nhìn xuyên qua đường viền cổ áo một chút đỏ sẫm trên tấm lưng trắng nõn. Tiêu Chiến nhìn kiệt tác anh để lại trên người tối hôm qua, hắng giọng, chuyển hướng ánh mắt sang cô hỏi:


“Ngủ ở tư thế này không thoải mái sao?”

Dương Tử ý thức, lắc đầu một cái, sau đó đáp.


“Không khó chịu đâu.”

Tiêu Chiến bật cười một tiếng, anh nghĩ lúc chưa tỉnh ngủ cô thật đáng yêu, bất kể hỏi câu gì cô cũng sẽ trì hoãn trả lời. Dương Tử nhận ra anh đang cười cô, quay mặt lại, thở dài một hơi thật lâu mới mở mắt nhìn về phía anh, ánh mắt không tập trung.


“Anh cười cái gì vậy?”

Tiểu Triệt nhướng mày. và bật cười: " Vợ tôi dễ thương quá. "

Dương Tử lẩm bẩm trong mồm:" Ai là vợ của anh...??? "

" Hả? Có vẻ như em đã quên đêm qua em gọi anh là 'Chồng' của mình như thế nào rồi ?" Tiêu Chiến hai mắt híp lại, khi thân đến gần cô:


" Thời gian còn kịp, anh sẽ giúp em nhớ lại hồi ức. ”

Tay anh từ dưới áo khoác thò ra ngoài lần lần tìm kiếm, Dương Tử lúc này mới tỉnh lại, phản ứng nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang tự do di chuyển:


" Em nghĩ dậy đi! Em nhớ rồi!! "

Tiếu Chiến nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào trong lòng ngực, cả người cô tựa vào lòng mình, anh hỏi:


"Thật sự em đã nhớ lại? ”

Dương Tử lúc này giống như một chú gà nhỏ đang mổ cơm. Gật gật đầu, phối hợp với “Hừ!” Tiêu Chiến thấy nàng quá thông minh, không khỏi trêu chọc nàng, “Khà khà khà ~” Dương Tử nhìn anh một cái, “Không nên tham rẻ bán tốt, ta là được rồi!

“Ồ?” Tiêu Chiến lăn qua đè cô lại trên giường, tự mãn nhìn cô, “Kêu lên?”

Dương Tử cảm nhận được sức nặng trên người, cố gắng thoát ra, nhưng lại phát hiện mình không thể. di chuyển, miệng giật giật., Và cảm thấy rằng biểu hiện của anh là quá bất hợp lý để thực hiện ước nguyện của mình, vì vậy cô tiếp tục khiêu khích anh, "anh vẫn có một cảnh võ thuật ngày hôm nay, bạn không giữ lại một số sức mạnh thể chất ư?"

Tiêu Chiến cau mày, "Em nghi ngờ thể lực của anh??."

Dương Tử lờ mờ cảm nhận được sự nguy hiểm từ giọng nói của anh, sau đó lắc đầu, giọng điệu lớn và chắc chắn,"Không, Em không nghi ngờ, không hề! "

"Vào lúc này anh ngược lại có thể được khuất phục! ”Tiêu Chiến cong môi,"


Ngươi Người này thật là! Mỗi lần đều chủ động trêu chọc nàng không chịu trách nhiệm! ” Dương Tử thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến ngáy của anh, ngược lại làm cho nàng ta đột nhiên rất động tâm. Cô đột nhiên mím môi nở nụ cười, hai tay nâng mặt anh lên, ngẩng đầu hôn anh một ngụm, "Ai nói, tôi không phải chịu trách nhiệm sao~"

Tiêu Chiến chỉ là đang trêu chọc cô, dù sao anh cũng sắp đi ra ngoài rồi. .Đến lúc trợ lý thời gian gõ cửa, nhưng cô đột nhiên hôn lên môi anh, nụ hôn đột ngột của cô và anh khiến mắt anh sâu hơn, anh cố gắng bình tĩnh lấy lại hơi thở, cố gắng kìm nén dục vọng bị cô khiêu khích.

Nhưng mà, người con bé này nghịch lửa không biết có chút nghiêm túc nhìn anh, cho rằng anh còn không hài lòng, lại ngẩng đầu hôn hắn anh một cái, lần này hoàn toàn châm ngòi cho ngọn lửa vừa mới đè xuống.


"Có phải anh cố ý không?"


Giọng nói của Tiêu Chiến so với vừa rồi càng thêm thâm trầm một chút, thân thể cũng dựa vào người nàng.


Dương Tử đột nhiên cảm nhận được bị hắn chống đỡ, một tay buông hai tay ôm lấy hai má hắn, nuốt nước miếng, ấp úng đứng dậy" Thời gian... Không đủ thời gian... Không còn sớm thôi, Đừng gây rắc rối! ”


"Ai đã gây rắc rối?, loạn? phiền phức? "


Cái mũi phát ra hơi thở nóng bỏng của Tiếu Chiến phả lên mặt cô ấy, Dương Tử lập tức không nói gì, hé mắt thấy anh một tay lấy điện thoại di động ra khỏi túi, ngón tay lướt trên màn hình một lúc , rồi lại vứt điện thoại sang một bên.

Lúc này, trợ lý đang đứng ở cửa phòng Tiêu Chiến vừa định giơ tay lên đã nhìn thấy tin nhắn WeChat "Mười lăm phút nữa đến gõ cửa" của ông chủ gửi đến trên điện thoại, giống như nhận được cái gì đó , và lặng lẽ bỏ bàn tay đang định gõ cửa xuống, lại lặng lẽ bước tới cầu thang, đặt đồng hồ báo thức, trầm ngâm nhìn về phía cầu thang nơi đèn đang bật tắt.

Hai mươi phút sau, khi hắn đứng ở cửa phòng Tiêu Chiến, đang do dự muốn gõ cửa, liền thấy cửa tự mình mở ra, ông chủ vẻ mặt hào sảng đón gió xuân, lãnh đạm nói: " Ngây người ra làm cái gì? đi thôi."


Tôi đi đây. "

Ô ... ô !!!" Trợ lý im lặng đi theo, bề ngoài tỏ ra bình thường, trong lòng thầm kêu ông chủ xem tôi có ân cần không. Tôi xin phép cuối năm này lãnh thưởng.

Dương Tử giật mình tỉnh lại thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô cầm điện thoại lên, nhìn kỹ hai giây thì là cuộc gọi của trợ lý:


"Hả? Có chuyện gì vậy?"


Khi trợ lý nghe thấy. giọng cô hơi khàn: "Tiểu Tử? Bị cảm à?"

Dương Tử phản ứng được vài giây rồi hắng giọng "Không ...mà là... em.... chưa dậy ..."

"Chưa dậy sao? Đã ba giờ chiều rồi em gái! ”

Dương Tử nặng nề thở ra một hơi,“ Ồ... ”

Trợ lý thở dài xúc động,“ Xuân Tiêu khổ sở ngắn ngày cao, từ nay về sau quân vương không sớm triều a~"

"..." Dương Tử trợn to hai mắt:


"Chị gọi điện thoại tới tìm em?"

"Không ..." Trợ lý dừng một chút, sau đó nói: "Em ngủ tiếp đi, chúng ta trước khi trở về. Còn có một ít chuyện trong công ty cần phải xử lý." Có chút nói dối ở đây, nhưng trong chốc lát cũng không rõ ràng ...

Dương Tử nghe giọng điệu của trợ lý đột nhiên nghiêm hối thúc, bình tĩnh lại, giác quan thứ sáu cảm thấy không phải. một điều tốt.


"Đã xảy ra chuyện gì sao?"


Người trợ lý thở dài. "Kịch bản chương trình tạp kỹ của chúng ta thông báo tạm thời bị kẹt. Công ty cần em đến để thảo luận về nó ..."

"Em hiểu rồi, tỷ có thể đặt cho em một chuyến bay Ngày mai quay lại Bắc Kinh! " "

Ừ, đợi khi nào em quay về thì nói sau nhé! "

Dương Tử ngồi dậy, mở hộp thoại trò chuyện, muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến về việc khẩn cấp này, bàn phím kêu răng rắc. Cô gõ rất nhiều chữ rồi xóa. tất cả chỉ gói gọn trong một tin sau khi nghĩ về nó."

Có lẽ nên chờ anh ấy trở lại, bây giờ e rằng nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy. Vì vậy, cô chỉ đơn giản là gửi một tin nhắn : " KỊch bản chương trình tạp kỹ chúng ta đang thảo luận tạm thời bị kẹt."

Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, tin tức của anh đã trở lại,

"Em nhớ anh chỉ sau một thời gian ngắn như vậy?"

Dương lão sư, sức chịu đựng của em ngày càng kém. "

Dương Tử cười lắc đầu, nhìn lại tin nhắn rồi thoát ra khỏi giao diện.

Thông tin đặt vé của trợ lý cũng đã được gửi vào lúc này. Cô nhìn máy bay lúc 7 giờ sáng, thật là khó khăn lắm mới đến được đây. Cô có thể tưởng tượng trợ lý sẽ vội vã đến gặp mình. Nếu trợ lý có thể, cô muốn được ở lại đây tối nay.

Dương Tử ngồi ở bên giường, kế hoạch ban đầu hoàn toàn bị phá vỡ, cô bất lực thở dài, suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, cô lẳng lặng đứng dậy thu dọn hành lý.



~~~ Hết phần 17 ~~~

326 views0 comments

Recent Posts

See All

ความคิดเห็น


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page