top of page

Yêu Những Điều Nhỏ Bé Này (16) Tác giả: 乔野

16.


Sáng hôm sau, Dương Tử vì bị đánh thức, khi tỉnh dậy đã người đang "hô hấp nhân tạo" cho cô.


Tiêu Chiến vùi đầu xoa má trên mặt cô, tóc ngắn mềm mại chạm vào khiến làn da cô có chút ngứa ngáy, Dương Tử đẩy vai anh, "Tối hôm qua còn chưa đủ sao?"


Tiêu Chiến ngửi mùi thơm đặc trưng độc đáo trên cơ thể của Dương Tử , và hỏi cô ấy nhẹ nhàng, "Có ổn không nếu anh bị ám ảnh, mê đắm bởi em?"


“Ám ảnh như thế nào?” Dương Tử nhìn chằm chằm vào mái tóc trên đỉnh đầu của anh, đưa tay sờ sờ tóc như cún con.


Tiêu Chiến thoải mái nheo mắt, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Dương Tử, đưa bàn tay vuốt ve má cô, dùng ngón tay cái xoa xoa đôi môi còn chút sưng đỏ của cô, âm thanh cổ họng anh phát ra " làm anh mê mẩn”. Nói xong liền tiến lại gần. cô ấy và hôn một lần nữa.


Dương Tử lúc đầu chỉ nghĩ sẽ kết thúc bằng nụ hôn, dậy sớm định lên kế hoạch ngày hôm nay của hai người, kết quả lại bị anh châm ngọn lửa tình, cả hai lại trầm luân ôn nhu hương. ( Ở đây cho ai k hiểu trầm luân ôn nhu hương thì có nghĩa là chìm đắm trong sự ngọt ngào dịu dàng hihi )


Buổi chiều hai người ra ngoài kiếm chút gì đó ăn, Dương Tử vừa lái xe vừa cảm thán" Màu sắc làm cho đầu óc choáng váng, thật lãng phí thời gian. ”


Tiêu Chiến vẻ mặt thỏa mãn ngồi ở vị trí lái phụ, một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô" Áo Bảo thân yêu, biết anh mệt mỏi còn chủ động lái xe. ”


Dương Tử mắt không nhìn chằm chằm, quay đầu lại nói, "Biết mệt mỏi còn không chừng mực như vậy?! ”


Tiêu Chiến bật cười, suy nghĩ về các biểu hiện trước đó của cô, "Nếu em có thể chủ động thêm một chút..."


- " Em còn chưa đủ chủ động?!" . Lời anh còn chưa nói xong, Dương Tử liền ngắt lời nói to, hỏi ngược lại anh, nhưng suy nghĩ một chút, lời này nói như vậy rất không đúng. Tiêu Chiến thật sự không nhịn được vừa cười vừa vỗ tay, về sau cười đến mất giọng. =))))


Khóe miệng Dương Tử giật giật, không muốn để ý tới hắn, tiếp tục yên lặng lái xe của mình.


Tiêu Chiến bình tĩnh lại, thấy cô không nói gì, đưa tay chọc chọc cánh tay cô, "Áo Bảo giận rồi? ”


"Không có."


- Quả nhiên tức giận!


"Thật sự không tức giận."


"Được rồi được rồi, em đừng tức giận, đêm nay anh để em ngủ, em muốn chà đạp anh thế nào thì chà đạp như thế nào, được không?"


Nhìn xem giọng điệu ngoan ngoãn của anh, Dương Tử ghét bỏ bĩu môi, giọng điệu kiêu ngạo" Anh nghĩ ra hay thế! ”


Tiêu Chiến cũng không tiếp tục trêu chọc cô nữa, nghiêm túc hỏi cô: "Hôm nay vừa hay anh có thời gian nghỉ ngơi, em thực sự không cần anh đi dạo với em sao? Có một thị trấn cổ gần đó, bây giờ không phải là mùa cao điểm, nên khách du lịch không nhiều. ”


"Quên đi, nếu bị người phục vụ nhận ra và chụp ảnh, đó sẽ là một trận máy chủ weibo sập vì không thể tải nổi." Dương Tử liếc anh một cái, cô bĩu môi trừng to hai mắt có chút tiếc nuối, "Sau khi ăn cơm xong trở về, em sẽ lại cùng anh tập lại kịch bản một chút, ngày mai cảnh quay của anh không phải hơi nhiều sao! ”


"Em làm anh rất cảm động." Tiêu Chiến giọng nói có chút khoe khoang, "Em muốn anh báo đáp em như thế nào? ”


"Báo đáp a~ Em nghĩ đã~" Dương Tử nhíu mày, "Hôm nay ôn xong kịch bản, buổi tối đi ngủ sớm một chút, đối với em mà nói chính là sự báo đáp tốt nhất. ”


Tiêu Chiến trong nháy mắt "hiểu" ý tứ của nàng, gật đầu "Không thành vấn đề! ”


Anh đồng ý quá dứt khoát, làm cho Dương Tử luôn cảm thấy kỳ quái, hình như có chỗ nào không đúng.


~~~


Sau bữa cơm trở về khách sạn, buổi chiều khách sạn có nhiều người lui tới, để tránh xảy ra chuyện ngoài dự liệu, hai người quyết định Dương Tử xuống lầu về phòng trước, Tiêu Chiến cách đó mười phút rồi trở về.


Dương Tử sau khi vào phòng không bao lâu liền vang lên tiếng gõ cửa, nàng gấp trở lại hành lang mở cửa, cửa vừa mở ra một khe hở, Tiêu Chiến liền mạnh mẽ đẩy cửa vào, sau đó khóa cửa phòng, toàn bộ động tác nhanh chóng chuẩn xác. Kinh hãi Dương Tử tim bắt đầu đập loạn" Sao... Sao có chuyện gì vậy? Có ai nhận ra không? ”


Tiếu Chiến nắm lấy hai tay cô giơ cao, đặt lên tường phía sau, một chân chen chúc giữa đầu gối cô, ánh mắt thâm thúy, giọng nói cố ý đè rất thấp, "Tiểu cô nương, có ai nói cho cô biết tùy tiện mở cửa cho người xa lạ như vậy rất nguy hiểm không? ”


"Ha?" Dương Tử bị anh nói một câu, bối rối, nghiêng đầu nhíu mày: "Cái quỷ gì? ”


Tiếu Chiến buông tay nàng ra, chậc chậc lắc đầu: "Ý thức phòng ngừa an toàn của lão sư Dương không an toàn, năng lực phát huy tại thời điểm cũng dần dần giảm xuống. ”


"Em đương nhiên biết là anh mới có thể đi mở cửa được chưa..." Dương Tử hoạt động một chút cổ tay, mắt trắng bệch liếc anh một cái, "Ai biết anh vừa lên liền diễn cảnh tình huống! ”


Tiếu Chiến kéo một tay nàng, nhẹ nhàng xoa cổ tay nàng, "Thành thật mà nói, vừa rồi em rất chờ mong anh đúng không? ”


"Mong đợi điều gì?"


Tiêu Chiến nhìn đôi mắt trong suốt của cô, miệng của khụ khụ "ho ... Không, không... Không có gì..."


"Ừm?"


Dương Tử cũng không nghĩ nhiều, cầm kịch bản của anh trên bàn, liền nghiêm túc mở ra xem, Trước tiên Tiêu Chiến đã nhiều lần đọc qua kịch bản, bên cạnh cũng dùng bút ghi chú rất nhiều về chuyển hóa tâm lý nhân vật và một ít tình tiết thiết kế.


Một thời gian tiếp theo chính là Dương Tử đang nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, Tiêu Chiến đang nghiêm túc nhìn nàng.


Tiêu Chiến nhìn bộ dáng cô nghiêm túc lật xem thỉnh thoảng nhỏ giọng đưa ra lời, hoảng hốt lại nhìn thấy lúc đó hai người mới bắt đầu hợp tác, mỗi ngày ở trong nhà hát, ở trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ôm kịch bản nghiêm túc nghiên cứu cô. Khi đó bọn họ xa xa không thân mật như bây giờ, nhưng khi đó cô cũng như bây giờ tỏa sáng ấm áp. Với sự đồng hành của cô, toàn bộ bộ phim trở nên rất mong đợi, mong được gặp cô mỗi ngày trên sân khấu, mong đợi mọi trận đấu, mong đợi mỗi phút mỗi giây khi ở bên nhau hoặc làm việc hoặc vui đùa.


Đột nhiên anh không muốn cô ấy đi.


Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Dương Tử, hai tay vòng một vòng, ôm nàng vào lòng mình, tựa đầu vào vai nàng.


"Có chuyện gì vậy?" Dương Tử ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, đôi mắt xinh đẹp của anh ướt sũng, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.


"Không có gì, chỉ muốn ôm em."


Trong giọng nói không giải thích được cảm giác thì xảy ra chuyện gì? Dương Tử bị cảm xúc đột ngột của anh làm cho dọa sợ, buông kịch bản trong tay xuống, xoay người trong cánh tay anh, hai tay ôm mặt tuấn tú của anh, "Thật sự anh không sao sao? ”


Tiếu Chiến không nói gì.


Dương Tử suy tư một chút liền nghĩ không lẽ xem kịch bản, cũng không làm chuyện gì, chẳng lẽ cảm thấy mình lạnh lùng với anh? Nó sẽ không được! Đầu óc thật sự không rõ, có thể trực tiếp đưa ra đáp án đúng hay không!


Tiêu Chiến thấy nàng nhíu mày suy tư, dùng sức thu nàng vào lòng mình, khẽ thở dài một tiếng, vẫn nói ra lời trong lòng, "Nếu em vẫn ở bên cạnh anh như vậy thì tốt rồi..."


Dương Tử lúc này mới phản ứng lại cảm xúc không giải thích được của anh phập phồng, học động tác thường ngày của anh, ngón tay nhẹ nhàng cạo mũi anh, cười nói " Đồ ngốc, tương lai chúng ta còn có mấy chục năm nữa, đến lúc đó mỗi ngày ở bên cạnh anh, cho đến khi anh chán~"


Tiêu Chiến bị ba chữ "mấy chục năm" của cô làm ấm đến, gật đầu lại lắc đầu" Không chán, mỗi ngày ở bên nhau cũng không chán. ”


Dương Tử thấy anh cuối cùng nở nụ cười, nhẹ nhàng một hơi, lại cầm kịch bản lên, bình luận một phen: "Ngày mai anh muốn quay mấy vở kịch lớn a, chuyển hóa cảm xúc còn rất vất vả. ”


"Ừm." Tiêu Chiến ôm nàng, "Đây không phải là còn có lão diễn viên gạo cội là em hôm nay đến chỉ đạo anh trước. ”


"No problem~ Em là chuyên nghiệp ~" Trên mặt Dương Tử cố ý bày ra vẻ mặt ngạo kiều nhỏ nhắn "Nhớ rõ phần thưởng của em đó~"


Tiêu Chiến đến gần cô thì thầm: "Yên tâm, đừng lo , anh sẽ nhớ kĩ~"


~~~ Hết phần 16 ~~~

370 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page