“Trông chúng ta giống như bỏ trốn sao?” Dương Tử quay đầu sang một bên nói với Tiêu Chiến đang chăm chú lái xe.
Tiêu Chiến mỉm cười, như đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên cất lên tiếng hát "Chỉ cần em nguyện ý đi cùng anh, chỉ cần em nguyện ý không ngoảnh lại, chỉ cần em nguyện ý nắm tay anh cất tiếng nghi ngờ..."
Anh vừa hát vừa duỗi tay phải về phía Dương Tử, Dương Tử cũng đưa tay trái ra nắm chặt lấy ngón tay trêu đùa: "Như thế này có nên lái xe chậm hơn không?!"
“Anh sẽ đi chậm lại.” Tiêu Chiến bắt tay thật chặt, giọng điệu vui vẻ, “Đi thôi, chạy trốn ~”
Dương Tử không tiếp tục cùng hắn nói chuyện, hỏi hắn: "Anh tại sao lại hát bài này, em rất thích bài này."
“Bởi vì em đã hát, cho nên anh thích.” Lời nói của Tiêu Chiến được tiếp nhận một cách tự nhiên và chân thật, trong lòng Dương Tử tràn đầy ngọt ngào, mỉm cười.
"Em đã nhận được tình yêu của anh dành cho em," cô ấy gật đầu với vẻ mặt tự hào, "Em rất cảm động ~"
Tiêu Chiến ân cần nhắc nhở, "Ừ! Thật tốt cảm động! Buổi tối nhớ đền đáp cái cảm động này nha ~"
"..." ,
Dường như theo thói quen, Dương Tử bỏ đi vẻ mặt tự hào ban nãy, đảo mắt một cách vô tình, và cố gắng chuyển chủ đề. "Hôm qua anh đi ngủ muộn quá, và anh thức dậy sớm như vậy. buổi sáng đi quay phim, anh không mệt sao? Hay hôm nay đi ngủ sớm đi ~ "
Tiêu Chiến nhìn chiếc xe đang lái trên con đường phía trước, nghĩ đi nghĩ lại lời nói của cô, trong đầu nhướng mày, "Câu này, đi ngủ sớm đi, em lo lắng cho thể lực của anh hay là ... Em muốn đi ngủ sớm. ? "Cuối cùng anh ấy hỏi. Giọng điệu cũng đã tăng lên.
Dương Tử nghe được ý tứ trong lời nói của anh, đặc biệt nhấn mạnh, "Đừng quanh co! Ý của em đơn giản là ngủ!"
"Chậc chậc, em thật nhẫn tâm!"
"Tại sao em lại nhẫn tâm!"
"Tối hôm qua không biết là ai khóc lóc van xin nói tha cho nàng nhỉ , rồi hôm nay hứa hẹn lại gấp đôi! Kết quả?"
"..." Những lời này có thể dùng trực tiếp như vậy trả lời chính mình vào lúc này sao? !
"Kết quả là khi em ra khỏi giường, em không nhận ra bất cứ ai, và em chỉ chơi một trò lưu manh ... A ... Ai có thể nghĩ rằng Dương Tử lão sư là một người câm ..."
Dương Tử nhìn hắn kịch liệt động tác thượng, hai mắt híp lại thành một đường không nói nên lời. "Ai đang nói chuyện? Ta... Ta chỉ lo lắng ngươi không được nghỉ ngơi tốt a ~"
Tiêu Chiến mím môi cười, vừa nhìn thấy đã nhận lỗi, không tiếp tục trêu chọc cô. "Được rồi ~ Anh biết Ni Ni là quan tâm anh nhất."
Đến nơi, trời cũng dần tối, dư quang mây đỏ vẫn còn trên núi phía tây, Dương Tử đẩy cửa xe xuống xe, làn gió buổi tối giữa mùa hạ mang theo sự mộc mạc độc nhất vô nhị. bầu không khí ở đây.
Quang cảnh một thị trấn nhỏ thoải mái và tràn đầy sức sống, có ba hai người đi bộ đi ngang qua Dương Tử, không ai nhận ra họ, khi đi ngang qua thì nghe thấy họ nói cười bằng tiếng địa phương.
Tiêu Chiến bước tới nắm tay Dương Tử, ngón tay anh đan chặt lấy ngoan tay cô, chậm rãi đi bên cạnh cô.
Giờ phút này, chỉ cần không nói gì, chỉ cần hai người sánh bước bên nhau cũng có thể khiến Dương Tử hài lòng. Cô quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đang cúi đầu cười với chính mình,
"Này ~ sao anh còn không đeo khẩu trang?"
Tiêu Chiến đẩy kính trên sống mũi, "Lần trước đến không có ai nhận ra ta, em đừng lo lắng."
Dương Tử híp mắt nghi hoặc, "Lần trước? Cùng ai?"
"Cùng trợ lý đi ~ lần trước anh bị em làm tổn thương. Chỉ cần tâm tình không tốt ra ngoài thư giãn, nhưng anh đã tìm được chỗ tốt này."
"Ồ, em không cố ý nhắc đến đâu ~ Em cũng đã nói cho anh biết nội dung cuộc gặp gỡ giữa em và anh trai Tiểu Khải!"
" trước em không nói ..." Tiêu Chiến thấy Dương Tử đột nhiên dừng lại nhìn anh, lập tức thay đổi lời nói, "Đừng nhắc tới ... Nhưng em cho rằng anh đã ở đây với ai?"
"Ư ... không ..."
“Hả?” Tiêu Chiến lần này thay đổi với vẻ mặt nghi ngờ “Chúng ta đã nói rằng chúng ta nên thành thật với nhau và không che giấu nhau.”
Dương Tử gật đầu khóe miệng, do dự nói: "Tổ của anh ... Hôm nay em cũng nghe lời nhảm nhí của nhân viên tổ anh ... chỉ là ... anh đóng cùng nữ diễn viên ... xem ra ... có vẻ tốt." Cô ấy ấn tượng về anh. .. Em thực sự đã nghe nó trên trường quay hôm nay ... "
Tiêu Chiến dừng lại, buông tay cô ra, đứng trước mặt cô không chút biểu cảm mà nhìn đôi mắt rất nghiêm túc, Dương Tử cảm thấy trong lòng có chút chột dạ, cũng hối hận vì sao lại phải nói ra lời này với bạn trai. , sẽ khiến anh ấy cảm thấy mình quá khả năng nghe chuyện phiếm và khiến anh ấy có chút vô lý. Dương Tử đang nghĩ cách nhảy qua cái chủ đề xấu hổ này, Tiêu Chiến đột nhiên bật cười.
Dương Tử nhíu mày, "Anh cười cái gì?"
Tiêu Chiến bình tĩnh lấy lại cảm xúc của mình "bởi vì anh hạnh phúc."
"Hả?"
"Em vì yêu anh mà ghen tị, anh có thể khó chịu sao! Ngày nào anh cũng hờn dỗi để em quan tâm, cuối cùng lại làm cho em đau lòng."
"Em không phải ..." Dương Tử muốn phản bác là không phải ghen tị, nhưng là vừa nghĩ tới, buổi chiều nghe được những chuyện này liền hoảng sợ, xem ra lại là chuyện này, cho nên hắn không thể nói nửa câu tiếp theo, "Tiểu Khải chỉ là một đứa em trai."
“Ồ ~ XXX cô ấy chỉ là đồng nghiệp, là đối tác.” Tiê Chiến nghe theo lời cô mà đáp lại cô.
"Anhhhh ..." Dương Tử trong cổ họng lại nói, nhưng là không có nói sai, chỉ có thể bĩu môi
"Quên đi, quên đi."
Đêm tối dần, đèn đường đã bật sáng kéo dài bóng dáng hai người, nắm tay nhau đi bên nhau, những bóng đen phía sau như quấn lấy nhau, càng đi càng gần.
“Đây.” Tiêu Chiến dừng trước một cửa hàng hoành thánh, nói chuyện với Dương Tử.
Trước cửa hàng hoành thánh có kê một số bàn ghế ngoài trời, phía trước bàn ghế là một bãi đất trống tương đối rộng, lúc này một số dân làng đã tập trung trên sân, một số người có ghế dài riêng. , và một số người đang dựa vào những cây lớn ở bên cạnh. Một màn hình chiếu lớn hơn đã được kéo lên ở trung tâm địa điểm.
Dương Tử trầm giọng hỏi: "Anh định chiếu phim à?"
“Ừ.”
Tiêu Chiến dẫn cô ngồi xuống ghế trước cửa hàng Hoành thánh. “Lần trước khi anh đến, ông chủ đã nói với anh rằng sẽ có một bộ phim chiếu rạp chiếu vào mỗi tối thứ sáu, miễn là không có. Mưa. Anh đã ở đó vào lúc đó. Anh nghĩ nếu em có thể đến, anh phải cho em xem một bộ phim. Em có nghĩ rằng chúng ta đang có tinh thần tốt không? "
“Ừm vâng!” Dương Tử nhíu mày nở một nụ cười đầy đường
Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ đầu cô, "Em đói bụng chưa? ~ Đừng nhìn là thành thị nhỏ, mì vằn thắn ở cửa hàng này hình như rất nổi tiếng, thực sự rất ngon."
'Hừ! ”Dương Tử mạnh mẽ gật đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng đi theo Tiêu Chiến, nhìn anh ta đi gọi món, nhìn anh ta chào ông chủ, lại nhìn anh ta ngồi trở lại bên cạnh nở nụ cười, ngón cô tự tay búng nhẹ lên trán mình
"Nghiêm chỉnh! Đang suy nghĩ gì đó?"
Dương Tử dựa vào bàn, hai tay chống đỡ hai má, "Anh Chiến, anh thật tốt bụng."
Tiêu Chiến được cô khen ngợi và hỏi cô có phần tự hào, "Nó ở đâu?"
Dương Tử không chút nghĩ ngợi đáp: "Chỗ nào cũng tốt ~"
"Ừ, cuối cùng thì em cũng nhận ra rằng anh vẫn ổn ở mọi nơi ~"
Khi món hoành thánh được bưng ra, ông chủ nhìn cô gái bên cạnh Tiêu Chiến và hỏi anh
"Bạn gái của anh?"
Tiêu Chiến gật đầu, "Chà chà, bà xã!"
Ông chủ liếc nhìn Dương Tử với gọng kính và mặt nạ kéo đến cằm, "Em thật là may mắn ~ đại mỹ nhân như vậy, nhìn như một minh tinh."
Dương Tử cúi đầu cười thầm khi nghe thấy hai chữ "Đại mỹ nhân", Tiêu Chiến thân mật quay lại với ông chủ, "Hahaha, đúng không? Người khác cũng nói cô ấy giống như Hạ Tuyết - nhà có trai có gái ?."
Ông chủ gật đầu, "Có một chút, tôi thấy so với cô gái đó trông còn đẹp hơn! Nhưng mà em trai của tôi, cô cậu cũng đẹp trai xứng đôi vừa lứa!"
"cảm ơn nhiêu."
"Vậy 2 người từ từ ăn đi ~"
Sau khi ông chủ bước đi, Tiểu Chiến nhìn Dương Tử đang cười khẩy bên cạnh, "Được rồi, đại mỹ nhân ăn đi, ăn không hết sẽ lạnh."
"A ... ô ... ô!"
Sau một bát hoành thánh, Dương Tử gật đầu hài lòng, khi Tiêu Chiến trả tiền, Dương Tử còn cố ý khen ngợi ông chủ bên cạnh và khen hoành thánh, có vẻ ngon hơn những chỗ khác.
Ông chủ cũng nhiệt tình chào hỏi rằng lần sau nhất định phải quay lại, và biết rằng họ sẽ đi xem phim ngoài trời ở đây, còn chu đáo cho họ ngồi trên ghế đẩu phía trước.
Khi màn đêm càng sâu, bộ phim bắt đầu, mọi người cũng dần dần bình tĩnh lại, Dương Tử rúc vào người Tiêu Chiến, tựa đầu vào vai anh, hai người nắm chặt tay nhau, cùng nhìn màn hình trước mặt trong tư thế này.
Hôm nay là một bộ phim cũ "Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài",. Mặc dù là một cốt truyện quen thuộc nhưng mọi người vẫn bị cuốn hút, Dương Tử cũng đắm chìm vào đó, cuối phim, Lương Sơn Bá đã rơi nước mắt khi thương tiếc về cái chết của mình, Tiêu Chiến đã để ý đến cô suốt thời gian qua , biết rằng bây giờ cô ấy im lặng, cô ấy rơi nước mắt trong âm thầm, đưa tay ra, ôm cô ấy vào lòng và âm thầm ủng hộ cô ấy như thế này.
Trên đường về chỗ đậu xe cuối phim, Dương Tử còn đang thở dài , sau khi cảm khái còn nói về âm mưu, thậm chí còn giận dữ nói: “Nếu là em, em sẽ không bao giờ kết hôn vs Mã Văn Tài, em sẽ không bao giờ để Lương Sơn Bá hiểu lầm! "
Tiêu Chiến ôm chặt cô khi cô , sau khi cảm khái xong, cô mới chậm rãi nói: “Em không có cơ hội này, anh khác với Lương Sơn Bá. Một khi đã thích ai đó, anh nhất định sẽ không để cô ấy rời xa anh. Cũng sẽ không cho người khác một chút cơ hội. "
Dương Tử thành thật nghe hắn nói, trong lòng tràn đầy vui sướng, chưa kịp nói còn nghe hắn tiếp tục nói: “Về phần XXX, cho dù em nghe người khác nói cái gì, cũng đừng quan tâm.” Anh nắm tay cô đặt ở nơi trái tim của mình. "Em là người duy nhất ở đây, bây giờ và trong tương lai."
Anh quá cẩn thận, biết cô còn chút quan tâm đến lời nói của nhân viên đoàn mà trong lòng thoáng bất an, cho nên anh cũng muốn thả lỏng cô hết mức có thể, cô gái của anh, anh cưng chiều quá rồi, sao có thể để cô buồn được. Những vấn đề tầm thường đây là những suy nghĩ không đáng bận tâm.
Dương Tử nghe lời anh, nước mắt lại bắt đầu trào ra, khịt khịt mũi, nặng nề gật đầu nói:
"Vâng!"
~~~ Hết phần 14 ~~~
Comentarios