top of page

Lời Thú Tội Của Vấn Đề Nhỏ (9) Tác giả: 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

14.


Dương Tử ngồi trên xe còn đang suy nghĩ chuyện xảy ra trên tàu du lịch, hôm nay rất muốn cảm ơn Vương Nguyên đệ đệ.


Vừa rồi khi Dương Tử còn đang đấu tranh trong lòng và cảm thấy cảnh tượng bế tắc, Vương Nguyên đúng lúc đứng dậy đề nghị:


“Vậy thì mọi người ăn lẩu đi! Chỉ là lâu rồi em chưa về quê, muốn nếm thử lại hương vị quê hương từ lâu rồi ~ "

Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên gợi ý, nhất thời cảm thấy người anh em cùng cậu mấy năm nay đã học được cách xoay chuyển tình thế lại còn là tình thế làm cho cậu mất đi cơ hội, Vương Nguyên được lắm. không còn đáng tin cậy nữa, và từ nay về sau xem như không có người anh em này nữa!

Anh em tốt thực sự là gì? - Chính là Vương Tuấn Khải bên cạnh không nói gì, Vương Nguyên đã đoán được rất rõ nội tâm của anh, liền ở bên tai nói:


"Dương Tử tỷ tỷ thích ăn lẩu như vậy, thật vất vả mới đến một chuyến, không thể để cho nguyện vọng của nàng thất bại nha! "

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên một cái, ý bảo không ngờ cậu lại thương cảm với người khác. Thấy Vương Tuấn Khải không nói gì, Vương Nguyên lại tiếp tục bổ sung: "Đừng hiểu lầm, vợ của bạn không thể bắt nạt được, đạo lý này đệ hiểu! Hơn nữa nhìn cái này, cách Tiêu Chiến đối với bữa lẩu này sớm muộn gì cũng sẽ lại yêu cầu, không bằng thừa dịp hiện tại mọi người cùng nhau ăn, bằng không đại ca còn muốn tạo cho bọn họ cơ hội ở chung riêng tư sao? ”

Đây là người anh em suốt đời của Vương Tuấn Khải, tưởng như người không có đầu óc, nhưng thực ra cậu ta luôn nghĩ về mình ở mọi nơi! Vương Tuấn Khải hài lòng gật đầu, sau đó giơ ngón tay cái cho Vương Nguyên.

"Và sau khi ăn xong lẩu, anh sẽ nhắc chị Dương Tử mời anh uống cà phê. Vậy thì ... hehe ... Em chỉ giúp em đến đây thôi!"

"Biết được nhiều rồi đúng không hả ?!" Vương Tuấn Khải đưa ra một ánh mắt nghi ngờ.

“Chỉ cần đệ được ăn đủ dưa, thì khi đó đệ sẽ không vô dụng đâu!”

Hả? ! Đây là loại logic gì? !



Có người vui mừng có người lo lắng, đầu Vương Tuấn Khải là vui mừng, Tiếu Chiến nơi này liền ưu sầu!

Đừng nhìn một số người còn trẻ, đi theo cách này sang cách khác. Không phải là nên cạnh tranh công bằng? Tại sao còn mang theo quân sư của riêng mình?!

Tiêu Chiến vốn đã mong chờ nồi lẩu vào buổi tối đã không thành, cũng không có ý kiến ​​gì về nồi lẩu, trong đầu tính toán tình hình này không biết nên phá như nào.

Còn nữ chính Dương Tử của chúng ta thì có vẻ thoải mái, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, cuối cùng bây giờ cũng được thưởng thức nồi lẩu thập cẩm của trái tim đang vẫy gọi. Tất nhiên, mọi chuyện phát triển thành tình huống mọi người cùng nhau đi ăn, cô cũng cảm thấy có chút tiếc nuối cho Tiêu Chiến, dù sao anh cũng đã đồng ý với mình là cùng với mình đi ăn lẩu, giờ lại đột nhiên trở thành một nhóm đông như vậy. người ta chắc không bằng lòng, còn nguyên nhân là do chính mình đã không đủ khéo léo, bởi vì có quá nhiều thỏa thuận, nên quyết định sẽ không để Tiêu CHiến một mình chịu phí !

“Tiểu Tán ca ca .” Tiêu Chiến đang ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, cảm thấy có người đang kéo góc áo của mình, anh cúi đầu xuống thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười anh luôn yêu thích.

“Hả?”

“Xin lỗi, thỏa thuận ban đầu với anh bỗng trở thành bữa tối cho mọi người sau giờ làm việc.” Dương Tử nói xong, ngượng ngùng lè lưỡi.

Ni Ni đã nói như vậy thì có gì đáng buồn đâu!


“Không, than ôi, lẩu chỉ cần mọi người ăn nhiều hơn là ngon rồi!”

Nhìn thấy Tiêu CHiến hiểu ý, Dương Tử vỗ ngực nói:


“Em sẽ mời bữa lẩu này. Anh sẽ chịu trách nhiệm nói cho mọi người biết vị trí của quán lẩu. Còn trả tiền loại chuyện nhỏ này giao cho em là được! ” "

" Chuyện gì đây?, anh đã hứa mời em ăn lẩu, huống chi ở Trùng Khánh, em làm sao có thể tiêu tiền rồi làm chủ nhà! "


Tiêu Chiến thấy được Dương Tử đáng yêu như vậy, nên cảm thấy mọi người cùng nhau ăn lẩu không có chuyện gì là không được cả, đàn ông trưởng thành không nên câu nệ những chuyện nhỏ nhặt này.

Mặc dù Tiểu Triệt đã nói như vậy, nhưng Dương Tử vẫn cảm thấy có lỗi với anh, "Vậy lần sau anh về Bắc Kinh, khi nào rảnh thì nói với em, Shabu, đồ ăn vặt hay những thứ khác, em sẽ chiêu đãi anh, chỉ cần anh nói, anh muốn ăn bất cứ thứ gì cũng được.! ”

Em thấy đấy, khi Chúa đóng 1 cánh của sổ của mình, thì Ngài sẽ mở cho mình một cánh cửa khác. Người xưa cho rằng, trước núi ắt có đường, thuyền đến cầu thì tự nhiên sẽ thẳng. Cơ hội vừa mới vuột mất, chẳng phải đã trở về tay của chính mình sao?

“Anh sẽ không quên thỏa thuận này đâu, em cũng vậy chứ!”

“Chắc chắn là không!”



Dù sao thì hai người không thể riêng tư cùng nhau được nữa, nên cùng mọi người đi. Cuộc gặp gỡ ăn lẩu ban đầu giữa hai người đã trở thành bốn người rồi lại sáu người. Vì Giả Linh có một buổi biểu diễn khác phải ghi hình vào ngày hôm sau nên cô vội vàng chào tạm biệt mọi người sau khi xuống tàu, và cuối cùng bày tỏ sự tiếc nuối khi không thể thưởng thức bữa lẩu này, sau đó vội vã đến sân bay.

Đội ngũ làm chương trình khi biết khách hẹn nhau đi ăn lẩu nên đã chu đáo sắp xếp xe đưa họ đến đó.

Trên đường đến nhà hàng lẩu, tất cả mọi người sau ngày ghi hình chương trình đều rất mệt mỏi, có cơ hội chợp mắt nên khi lên xe liền tranh thủ nghỉ ngơi.


Quan Hiểu Đồng quả thực có chút mệt mỏi, dựa đầu trên vai Dương Tử, tiếng thở dốc trở nên có chút nặng nề. Dương Địch, Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ở hàng ghế cuối cùng cũng không nói gì sau khi lên xe.

Dương Tử thật ra rất mệt, nhưng cô chỉ có chút không ngủ được, đối với cô mà nói, việc ghi hình chương trình hôm nay không phải mệt mỏi về thể chất mà chỉ là cô thấy kỳ quái.

Lúc ở cửa hàng đồ sứ cảm thấy kỳ quái, trên tàu du lịch cũng cảm thấy kỳ quái, không thể nói là kỳ quái, nhưng chỉ cần cô nhìn thấy Tiêu Chiến, trong lòng cô sẽ có một cảm giác rất kỳ lạ. Trong buổi ghi hình ban ngày, khi Tiêu Chiến vô tình đến gần cô, cô đã nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Bác Tài, xin hãy rẽ phải ở ngã tư tiếp theo.” Xe quá yên tĩnh, Tiêu Chiến cố ý hạ giọng.

Dương Tử động lòng, tiếng tim đập mạnh lại vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn người ngồi trong buồng lái phụ, nhưng không ngờ người ngồi trong buồng lái phụ vừa quay đầu lại, trong giây tiếp theo, ánh mắt của anh liền đụng phải ánh mắt nhìn thẳng của cô.

Tiêu Chiến có lẽ liếc nhìn những người ở hàng ghế sau cơ bản đang ngủ, còn Dương Tử thì yên lặng nhìn anh như thế này. Anh nhẹ giọng hỏi: “Đói bụng không? ... Ta sẽ tới đó ngay thôi.”

Dương Tử lắc đầu gật gật đầu.

Nhìn Dương Tử đang bối rối, Tiêu Chiến mỉm cười quay đầu lại.

Dương Tử luôn cho rằng nụ cười của Tiêu Chiến rất tỏa nắng và trong sáng, mặc dù anh luôn nói đùa với cô rằng mình sắp ba mươi tuổi, nhưng Dương Tử cảm thấy chỉ cần anh cười là có sức trẻ bất khả chiến bại.



“Đến rồi, chị làm gì ngẩn người vậy!” Quan Hiểu Đồng tỉnh dậy xuống xe, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Dương Tử ở bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.

“Hả?!” Sau khi hoàn hồn, Dương Tử mới nhận ra mình đã đến nhà hàng lẩu.


“Không có gì đâu, nhưng hôm nay chị hơi mệt… lát nữa đi ăn một bữa thịnh soạn, hahaha ... "

Quan Hiểu Đồng vẻ mặt bối rối nhìn Dương Tử liếc mắt, nhưng bởi vì lúc tỉnh lại vẫn có chút bối rối, nghe Dương Tử nói xong liền gật đầu,


" Ồ. Hôm nay quả thực có chút mệt mỏi. Vậy thì em sẽ ăn nhiều hơn, chứ không. em sụt cân chết mất ~ ”

Dương Tử đi sau Quan Hiểu Đồng theo sự hướng dẫn của người phục vụ đi về phía phòng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, trong lòng thầm thở dài.

Xong việc rồi! Mọi người coi đồng nghiệp như một người bạn tốt, cùng nhau ngồi vào bàn ăn....




~~~ Hết phần 9 ~~~





159 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page