13.
Chương trình tạp kỹ của số báo này đã được ghi hình thành công.
Bởi vì tất cả các cảnh quay đã được khép lại, khách thư thái hơn, tất cả đứng trên boong hoặc trò chuyện hoặc thưởng thức cảnh đẹp, tàu du lịch lái trong ánh sáng rực rỡ, làm cho đêm thêm lãng mạn.
Dương Tử đang nói chuyện phiếm với Quan Hiểu Đồng nhưng cuộc gọi điện video của bạn trai Quan Hiểu Đồng đột ngột đến. Quan Hiểu Đồng ngượng ngùng cười nhìn Dương Tử rồi chỉ vào màn hình điện thoại.
Dương Tử liền hiểu ý phất phất tay, cố ý lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đừng để ý đến ta, đi đi, để cho một mình cô gia quả nhân này ở chỗ này một mình thưởng thức cảnh đẹp là được rồi! ”
Quan Hiểu Đồng cười tủm tỉm, khẽ ghé vào tai Dương Tử nói: "Người cô đơn nào, Tiêu CHiến đã nhìn chằm chằm tỷ lâu rồi! Nếu hai người không phải đang cô đơn, thì anh ấy đối với tỷ thật thú vị, hẳn là có ý rồi!"
"Hả?" Dương Tử nghiêng đầu hỏi, nhưng nhìn thấy Quan Hiểu Đồng đã đi được mấy mét rồi.
"Hừmm! cứ đi đi, khi trở lại nhớ nói cho rõ ràng..."
Vì những lời nói không thể giải thích được của Quan Hiểu Đồng, Dương Tử giả vờ vô tình quay đầu liếc nhìn Tiêu Chiến ở cách đó vài mét thì thấy Tiêu Chiến đang cầm điện thoại di động chụp cảnh đêm trên cả hai eo biển.
Dương Tử bĩu môi, được rồi Tiểu Đồng, xem chút nữa ta sẽ chăm sóc em nhé!
“Ding—” Tiếng nhắc WeChat điện thoại vang lên, Dương Tử mở khóa màn hình và thấy Tiêu Chiến gửi cho cô một bức ảnh cô dựa vào lan can và cảnh đêm sau lưng.
Kỹ thuật chụp ảnh của Tiêu Chiến mà Yang Zi luôn nhận thức được khi làm việc cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại, cô ấy đã xúc động nói:
“Tiểu Tán ca ca, anh có thể là một nhiếp ảnh gia nếu anh ấy không phải là một diễn viên. Thực sự, kỹ năng chụp ảnh của anh rất tốt! ”
Tiêu Chiến thậm chí còn trêu chọc cô ấy, "Thật sao? Vậy thì anh sẽ không làm diễn viên nữa, em có thể thuê tôi làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng của em!"
"Em không đủ khả năng để thuê với giá trị hiện tại của anh."
"Không sao, quan hệ của chúng ta có thể giảm giá cho em!"
Dương Tử còn đang nhớ lại câu chuyện của "nhiếp ảnh gia", Tiêu Chiến đã đi tới gần cô, thấy cô ngẩn người, liền đưa tay búng nhẹ lên trán cô.
"Em làm sao vậy?!"
Dương Tử bị cơn đau kéo về thực tại, xấu hổ không dám nói là đang nghĩ đến anh, khiến cô phải thốt lên:
"Tiểu Tán ca ca vẫn chụp ảnh giỏi như vậy! Ảnh đẹp quá ~" Sau đó, cô đã giơ ngón tay cái lên cho anh ấy!
Tiêu Chiến cười đắc thắng khi nghe Dương Tử khen ngợi, "Em có hối hận vì đã không thuê tôi làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng của em?!"
"Hahahaha ..." Dương Tử che miệng cười, lấy tay vỗ vỗ cánh tay anh.
"Thật là buồn cười phải không?"
Tiêu Chiến không thể giải thích được trước nụ cười đột ngột của Dương Tử, và nghe thấy cô ấy nói:
"Em nói cho anh biết a...aaa, chúng ta thật sự là tâm hữu.. ..." Trước khi từ "linh tê" được nói ra (ad giải thích chút, DT định nói câu Tâm hữu linh tê - người có lòng thì suy nghĩ giống nhau, thường dùng để chỉ tình cảm giữa nam và nữ), Dương Tử liền đột nhiên dừng lại, sau đó trong lòng hung hăng chỉ trích mình, sao lại cao hứng bắt đầu nói lung tung, trong lòng có chữ linh tê dùng như vậy chứ? Sơ suất bị tiểu Tán ca ca hiểu lầm thì làm sao bây giờ!
Tiêu Chiến còn đang đợi cô nói xong hai chữ còn lại, nhưng nhìn thấy nữ chính mặt nhăn nhó lắc đầu.
"Cái gì trong lòng?"
"Khụ khụ khụ ... không có chuyện gì..."
Thấy cô không muốn nói gì, Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi, sau đó lại giơ máy ảnh lên -"Thế còn chụp ảnh cùng nhau thì sao?"
Nhìn Tiêu Chiến không còn hỏi nữa, Dương Tử cũng yên tâm, nghe đề nghị, gật đầu như gà mổ thóc, "Được, được chứ!"
Tiêu Chiến nâng điện thoại lên và tìm một góc tốt, anh nhìn Dương Tử giữ khoảng cách với mình và hoàn toàn không có ý định đến gần anh, anh chỉ có thể tự mình tiến lên một bước và tiến lại gần cô một chút.
Ngay khi Tiêu Chiến chuẩn bị bấm nút chụp, anh nghe thấy "Một bức ảnh nhóm! Em cũng muốn!" Sau đó anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Nguyên trong ống kính và Vương Tuấn khải vô cảm ở phía trên mình.
"Ôi! Anh Tiêu Chiến sao lại không chụp! Em đều đã ở tư thế sẵn sàng vào ảnh." Vương Nguyên cắn răng chờ một hồi lâu, động tác tiếp theo của Tiêu Chiến mới bắt đầu phản kháng.
"Crack—"
"Nhìn anh xem nào! Ôi, anh cả của em chỉ có nửa khuôn mặt thế này!" Vương Nguyên tỏ vẻ không hài lòng khi nhìn bức ảnh. "Đẹp thế này mà không thấy mặt thật uổng phí! Hay là chụp ảnh khác đi ~ "
Đương nhiên, Vương Nguyên không phải vì chụp ảnh nhóm, cậu ấy chỉ giúp Vương Tuấn Khải cố ý phá hủy sự riêng tử của 2 người bọn họ mà thôi! Nhưng dù sao bọn họ cũng là đàn em tuổi nhỏ, Tiêu Chiến muốn biểu hiện tốt trước mặt Dương Tử, dù sao cũng là đàn anh, anh phải rộng lượng, nhưng anh lại nói với Dương Tử rằng anh là một người đàn ông trưởng thành và ổn định. Vì vậy anh ta chỉ có thể nở một nụ cười kiểu doanh nhân, rồi giơ điện thoại lên, "Vậy thì chụp ảnh khác đi!"
“Được, được rồi!”
Vương Nguyên vui vẻ gật đầu, cuối cùng đi vòng qua bên phải Dương Tử, nói: - “Anh Tiêu Chiến, anh cứ ở phía trước đi, nếu không bốn người sẽ không lọt hết vào ống kính.”
Bình tĩnh, tôi muốn bình tĩnh!. Tiêu Triển dùng tay kia nắm chặt quyền, sau đó di chuyển về phía trước một bước, trong lòng tự mình cho mình không nên tức giận, không so đo với những tiểu quỷ trẻ con này!
“Ôi, đại ca, lại gần đi, anh gần như thoát khỏi máy quay như thế này!!” Giọng nói ồn ào của Vương Nguyên lại vang lên sau lưng Tiêu Chiến.
“Ừ, Tiểu Khải đệ đệ, lại đây một chút!” Dương Tử cũng nói thêm.
Sau đó Vương Tuấn Khải liền đến gần, dán sát người Dương Tử và làm động tác khen ngợi bằng tay trái.
Trong bức ảnh cuối cùng, có ba khuôn mặt tươi cười vô cùng rạng rỡ và một nụ cười phía trước so với 3 nụ cười đằng sau trông như một nụ cười kinh doanh.
“Chị Dương Tử, hôm qua chị đã hứa mời em đi uống cà phê, chị sẽ không quên đúng không!” Vương Tuấn Khải hơi cúi đầu nhìn Dương Tử.
Sau một ngày mệt mỏi về thể chất và tinh thần, Dương Tử quả thật đã quên chuyện này, nhưng người em lại chủ động nhắc đến chuyện như thế này, không thể thừa nhận rằng cô thực sự đã quên, nên cố ý nói bằng giọng tích cực, rõ to:
" Làm sao có thể?! Chị à? Chị rất đáng tin cậy! Làm sao mà quên được! "
"Tốt rồi! Sáng mai em sẽ bay về Bắc Kinh, đêm nay nếu có thời gian, chị có thể từ từ thực hiện lời hứa của mình!" Nói xong, cậu cười với Dương Tử một cái đáng yêu.
Tiêu Chiến, đã hoàn toàn nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, nhìn về phía Dương Tử có vẻ cô đang muốn gật đầu, nhanh chóng nói:
"Ồ, chúng ta có một cuộc hẹn ăn lẩu! Em không muốn ăn lẩu Trùng Khánh chính hiệu sao?!" Sau đó anh cũng nhìn về phía Dương Tử., Một ánh mắt nghiêm túc.
Cô muốn đồng ý với Vương Tuấn Khải, nhưng lại nhớ đến việc chủ động mời Tiêu Chiến ăn lẩu, rồi Dương Tử, đã hẹn ăn lẩu với Tiêu Chiến, nhìn hai người trước mặt và bắt đầu một cuộc tự kiểm định chọn lựa quyết liệt.
Coffee là mình đồng ý với em trai, là chị gái và là bậc tiền bối trong làng giải trí, mình không giữ lời hứa, chẳng phải là không gương mẫu sao.
Nhưng nồi lẩu thập cẩm lại nằm trong lòng mình, cuối cùng, với kế hoạch ăn một bữa lẩu trong quá trình giảm cân một tháng, mình đã nhận được sự đồng ý của trợ lý để cô ấy có thể cho mình thỏa sức đam mê. Lẩu Trùng Khánh đích thực mà mình muốn ăn.
Cà phê hay lẩu nóng, đây thực sự là một vấn đề, thật khó chọn!
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải và Tiêu Chiến đang háo hức chờ đợi câu trả lời từ mình, Dương Tử cuối cùng cũng hiểu được tình thế 'tiến thoái lưỡng nan' là gì!
~~~ Hết phần 8 ~~~
Comments