top of page

Lời Thú Tội Của Vấn Đề Nhỏ (11-End) Tác giả: 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

16


Sau khi trở về khách sạn, Tiêu Chiến cùng đoàn đội xác nhận thời gian khởi hành của chuyến bay ngày mai, các hành trình tiếp theo và các thông tin khác, sau đó một mình trở về phòng.


Ngồi bên giường anh nhớ tới lúc vừa rồi ở thang máy, Dương Địch vỗ vỗ vai, nói với anh: "Tiểu Chiến, vừa rồi trên bàn cơm ca ca nói chuyện quả thật có chút thiếu suy nghĩ, đệ đệ đừng để ở trong lòng ha. ”. Anh cũng chỉ mỉm cười lịch sự và nói, "Không sao đâu, Địch ca, em biết tất cả chỉ là một trò đùa."


Dương Địch nhìn anh thật lâu, mở miệng nói rồi nhưng cuối cùng lại không nói gì, hai người cứ như vậy ở cửa thang máy nói lời tạm biệt.


Tâm tư của mình bị tất cả mọi người nhìn ra, anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mình chính là như vậy, ở trước mặt người mình thích vẫn không thể che giấu cảm xúc. Địch ca khi nãy hẳn là muốn khuyên mình mở lời sớm một chút đi, chắc là vậy rồi, dù sao cục diện hôm nay nhìn thế nào cũng là mình đang tự mình đa tình.


Lật ảnh chụp tối nay trong album điện thoại di động, nhân vật chính của những bức ảnh cơ bản đều là cùng một người, cô cười thật tươi sáng, nụ cười xinh đẹp và đôi mắt đẹp, xinh đẹp ngóng trông, đại khái chính là hình dung khuôn mặt như vậy đi. Lật đến cuối cùng nhìn thấy ảnh chụp bốn người, nhìn thiếu niên đứng bên tay trái nàng, bên cạnh nàng, lộ ra nụ cười giống như nàng.


Vương Tuấn Khải và Dương Tử ngoại trừ chênh lệch tuổi tác khá lớn, kỳ thật bọn họ cũng rất xứng đôi, cùng là sao nhí xuất đạo, cùng nổi tiếng từ nhỏ, con đường trưởng thành đại khái cũng tương tự, vì ước mơ mà cố gắng, luôn chứng minh bản thân làm việc chăm chỉ để nhận được sự công nhận từ khán giả, đều là những người xuất sắc như nhau. Ngược lại mình so với cậu ta lại có chút không bằng. Kết quả của việc suy nghĩ nhiều khiến não dễ bị sưng tấy, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn thời gian đã là mười hai giờ, thở dài thật sâu, đứng dậy cầm bộ đồ ngủ đi tắm.


"zinggg——" Âm thanh của điện thoại di động WeChat vang lên vào lúc này. Giờ này rồi ai còn tìm mình?


"Tiểu Tán ca ca, anh ngủ chưa?"


Tiêu Chiến thoát khỏi giao diện WeChat và đăng nhập lại, sau khi đọc kỹ ba lần, anh xác nhận rằng tin nhắn này đúng là do cô gái mà anh vừa nhận xét là "đẹp" gửi cho anh. Cô ấy muốn nói gì với mình? Hay đó chỉ là một câu chào hỏi đơn giản?


Trong đầu Tiêu Chiến hiện tại bởi vì câu hỏi tám chữ này nhất thời rối ren, thậm chí nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất.


Chẳng lẽ Vương Tuấn Khải đã tỏ tình với cô ấy thành công, để rồi bây giờ báo tin vui cho mình?


“Còn chưa” tay run run gửi tin nhắn trả lời và ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời của đầu dây bên kia.


"Vậy giờ này nói chuyện với em có tiện không?"


Anh loay hoay không biết nên trả lời "tiện" hay "nói chuyện gì" thì Tiêu Chiến lại nhìn thấy một tin nhắn khác từ bên kia gửi tới trong hộp trò chuyện.


"Em đang ở trước cửa nhà anh. Nếu điều này thuận tiện, em nghĩ tốt hơn chúng ta nên nói chuyện trực tiếp."


Dương Tử vừa gửi tin nhắn, không ngờ cửa sẽ mở ngay, liền nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn còn đang mặc quần áo lúc đi ăn tối.


"Em vào đi!"


Vốn định đi ra tìm một nơi không có người nói chuyện một chút, nhưng lại bị ba chữ mà mình định nói sắp tới làm cho bối rối. Kết quả là sau khi vào cửa, cô càng thêm bối rối, rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung, giữa đêm, nữ minh tinh xuất hiện trong phòng của nam minh tinh, này mà bị chụp ảnh, có lẽ mình phải nhảy xuống sông Hoàng Hà mất.


Lúc này Tiêu Chiến cũng đang suy nghĩ lung tung, nhưng phương hướng Tiêu Chiến nghĩ về việc rốt cuộc Dương Tử muốn nói cái gì mà nhất định phải ở thời điểm này, lại còn là nói trước mặt mình.


"Cái đó.."

"Em tới..."


Hai người lại ăn ý đồng thời mở miệng cất lời cũng đồng thời dừng lại.


"Em nói trước đi"

"Anh nói trước đi"

Ngồi ở bên giường, Tiêu Chiến nhìn Dương Tử đứng bất động ở hành lang sau khi vào cửa, trong lòng có chút chột dạ, anh giơ tay ra hiệu cho cô đi vào.


Dương Tử do dự một chút, nhích từng bước nhỏ.


"Không phải đi uống cà phê sao? Uống nhiều không ngủ được nên tìm người nói chuyện phiếm?" Tiếu Chiến trong lòng trầm cảm cả đêm thấy Dương Tử chậm chạp mở miệng liền mở miệng nói trước, thốt ra những gì anh ấy muốn nói nhất, nói xong lại bắt đầu cảm thấy khó chịu tự vấn lòng mình: "Giọng điệu oán phụ này là sao đây? Ngươi có tư cách gì đi chất vấn cô ấy đi cùng ai, làm cái gì!"


Không ngờ mùi thuốc súng trong câu nói đầu tiên của Tiêu Chiến lại nồng nặc như vậy, Dương Tử lại càng chắc chắn rằng hôm nay Tiêu Chiến nhất định rất tức giận.


Sau bữa tối, cô mơ hồ cảm thấy Tiêu Chiến rất không vui, khi cô nói lời từ biệt với anh, anh cũng không cười như thường lệ. Nhưng cô thật sự không biết vì sao anh ấy lại tức giận, vì cái gì mà tức giận. Sau khi suy nghĩ cả buổi, có lẽ là do Dương Địch và Quan Hiểu Đồng đùa anh hơi quá nên khiến Tiêu Chiến cảm thấy xấu hổ. Ngẫm lại mình còn phải xin lỗi anh, nhất định không được để anh hiểu lầm. Nếu tối nay không được, thì sáng mai, cô phải đích thân xin lỗi anh.


“Tiểu Tán ca ca, anh tức giận sao?” Dương Tử cẩn thận hỏi.


Tiêu Chiến vốn nghĩ rằng Dương Tử sẽ cảm thấy những gì mình nói quá vô lý, nhưng anh ngay lập tức thất thần khi nghe những lời của Dương Tử, và hỏi: "Tại sao anh phải tức giận?


Nhìn Tiêu Chiến có chút giống như một đứa trẻ bộc lộ cảm xúc, tâm trạng của Dương Tử lập tức giảm bớt căng thẳng.


“Em biết lời nói của Địch ca và Tiểu Đồng đã làm phiền anh, em xin lỗi, anh đừng nóng giận.” Dương Tử nghĩ tốt hơn hết là nên xin lỗi trước, ít nhất hãy chủ động xin lỗi, cho dù có tức giận đến đâu. bên kia vì thế mà có thể nguôi giận.


Thật đáng tiếc, Dương Tử vốn căn bản đã sai, không ngờ rằng lời nói của mình không những không làm người trước mặt nguôi giận, ngược lại còn thổi bùng lửa giận của anh theo một nghĩa nào đó.


"Cho nên nửa đêm đến tìm anh chính là vì như vậy?" Tiêu Chiến đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Tử.


"Ừm ... vâng. Em không muốn anh ... tức giận." Dương Tử nhìn phản ứng của anh, trong mắt có chút nghi hoặc.


"Tại sao em lại quan tâm cảm xúc của anh như vậy? nếu anh tức giận thì sao?"


Tiêu Chiến từng bước đi về phía Dương Tử, động tác đột ngột có chút làm Dương Tử sợ hãi, cô thấy anh đã đi tới trước mặt mình rồi, nhưng vẫn không có ý dừng lại, cô chỉ có thể lùi về phía sau từng bước. . Căn phòng lớn như vậy, chỉ vài bước đã lùi lại bên tường. Tiêu Chiến cuối cùng cũng dừng lại, chống cả hai tay vào tường, lúc này anh và bức tường bao vây cô ở giữa.


Sự phát triển này là gì? Tại sao lại trở thành cảnh trong phim thần tượng?


Dương Tử trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt tuy quen thuộc nhưng lúc này lại cảm thấy có chút xa lạ, cặp mắt cũng nhìn lướt qua xung quanh để xác nhận đây thực sự không phải đang quay phim.


Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng thở dốc của hai người, cũng như tiếng tim đập "rầm rầm" từ vị trí tim của cô, tiếng tim đập thật sự quá lớn, lớn đến nỗi cô hoài nghi Tiêu Chiến cũng nghe được. Dương Tử xấu hổ hai tay nắm chặt hai bên, móng tay gần như ăn sâu vào da thịt.


"Hả? Sao em không trả lời? Sao em lại quan tâm đến việc tôi đang tức giận hay không?" Tiêu Chiến với đôi mắt đỏ hoe, hoàn toàn bỏ đi vẻ ngoài ngoan hiền và dịu dàng thường ngày, không ngừng hỏi cô.


Nhìn ánh mắt của người đàn ông trước mắt này, Dương Tử bỗng nhiên nghĩ đến một đôi mắt tương tự như anh, vừa rồi ở trong xe, hỏi cô: "Dương Tử tỷ tỷ có thích người nào không? "Lúc ấy trong đầu cô lập tức hiện lên khuôn mặt của Tiêu Chiến, và nhớ đến sự chăm sóc của Tiêu Chiến dành cho cô, sau đó liền giật mình hoảng hốt, trong nháy mắt hiểu được đáp án mà mình vẫn không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận, đúng rồi, mình thích anh ấy, tình cảm không biết bắt đầu từ khi nào.


Nhìn thấy Dương Tử còn đang ngây người dưới tình huống này, Tiêu Chiến buông hai tay ra, sau đó tự giễu cười bản thân, quay lưng lại nói với Dương Tử: "Em về đi, tôi sẽ không tức giận nữa, cũng không cần phải tức giận. Dù sao thì... "


"Bởi vì em quan tâm anh."


“Em vừa nói cái gì?” Tiêu Chiến bị lời nói của Dương Tử cắt ngang, quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt cảm thấy mình có chút bị ảo giác, vừa rồi anh quá đắm chìm trong cảm xúc tiêu cực của mình, cho nên anh thực sự rất bối rối, như thể anh nghe thấy những lời dễ nghe từ cô ấy, nhưng sau khi nghĩ về nó, anh cảm thấy một mớ hỗn độn trong đầu.


Dương Tử hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, mặc dù không biết tại sao mình lại đến mức này, nhưng nếu không nói rõ ràng sẽ gây ra hiểu lầm. Sau này gặp lại chỉ sợ cũng không có thời cơ tốt như vậy, tính cách cô thẳng thắn, có một số chuyện không thích giấu diếm, hoặc là nói ra hoặc là không, phải rõ ràng.


"Em nói, bởi vì em quan tâm đến anh, em quan tâm đến sự tức giận của anh, và quan tâm đến những gì anh nghĩ về em. Tiểu Tán ca ca, trên thực tế, em ... em ..." Những gì cô muốn nói tiếp theo cần rất nhiều can đảm, mặc dù cô cũng không hiểu, rõ ràng chỉ là một lời xin lỗi để giải quyết sự hiểu lầm, ngược lại tại sao phát triển thành cảnh cô muốn thể hiện tâm tư của mình, "Mặc dù nói như vậy là rất đường đột, nhưng trên thực tế. Em..."


Còn chưa kịp nói ra, cô đã rơi vào một vòng tay ấm áp. Bản lĩnh trỗi dậy, cô vòng tay ôm anh nhẹ nhàng, vòng tay anh ấm áp, cô vùi đầu vào cổ anh, bờ vai khẽ run.


Dương Tử chậm rãi buông hai tay ôm eo Tiêu Chiến, "Tiểu Tán ca?!"


“Ừ!” Đáp lại giọng của cô, mũi hơi nghẹn lại.


"Chuyện đó ... em còn chưa nói xong ..." Cô vỗ nhẹ vào lưng anh


"... Vậy thì em tiếp tục nói, anh sẽ nghe."


Tâm tư còn chưa nói xong, nam chính cứ như vậy ôm mình, Dương Tử có chút đắn đo lời này có nên nói tiếp hay không. Sau một vài phút nhìn lại con tim của mình, cô quyết định truyền đạt lời trái tim cho anh: "Em... Em muốn nói, uh... Em thích anh."


Giọng nói bên tai rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được, nhất thời không phân biệt được là mơ hay thực, lại ôm chặt cô vào trong lòng, tay một chút cũng không buông ra.


"Đồ ngốc..."


"Hả!"


"Anh cũng vậy, thích em, anh rất thích em, thích rất lâu rồi..."


Dương Tử nghe những lời tỏ tình của anh văng vẳng bên tai, cảm thấy niềm vui cùng nhịp tim của mình từ từ dịu lại, sau đó nghĩ tới điều gì đó, mới chậm rãi hỏi: "Vậy hôm nay sao anh lại tức giận?"


“Em vẫn không hiểu?” Tiêu Chiến buông tay khi nghe thấy câu hỏi của cô, nhưng ngay lập tức lại vòng tay ôm eo rồi nhìn cô.


"Bởi vì em!" Đồ ngốc! "Tiêu Chiến đưa tay gãi cái mũi mơ mơ màng này. "Hãy suy nghĩ cẩn thận về những lời em đã phủ nhận.... "


Dương Tử nghiêng đầu, nhớ lại chuyện buổi tối ăn cơm, nhớ tới sự phủ nhận của mình. "Chỉ vì điều này?"


"Ừm!" Khuôn mặt uất ức.


"Nhưng mà, nếu như thừa nhận chắc chắn sẽ bị tra khải, lại không thể trả lời đại là người khác, không phải sẽ tồi tệ hơn sao?!"


"Nhưng em cũng không thể....."


"Ừmmmm...."


"Quên đi, dù sao cũng đã qua rồi."


"Được ạ!."


Bởi vì ngày hôm sau còn phải dậy sớm để tới chuyến bay trở về đoàn làm phim, cho dù trong tình huống này anh đã thể hiện tâm ý, nhưng Dương Tử cũng không ở lại. Vừa mới ở bên nhau nên giờ phải xa nhau trong lòng có chút không nỡ, vì thế hai người lại ôm một lúc ở cửa ra vào, sau khi Dương Tử lần thứ N nói mình về phòng, Tiêu Chiến cuối cũng buông tay để cô rời đi.


Nhìn cánh cửa trước mặt đang đóng rồi mở, chuẩn bị đóng lại, ngay lập tức.


"Ừm..mmm Em về thật sao? ~"


"..."


Anh thực sự muốn hôn cô, nhưng nếu bản thân làm vậy, anh sẽ không để cô ấy ra về. Tiêu Chiến cuối cùng vẫn tỏ vẻ luyến tiếc không muốn để Dương Tử đi, nhịn không được liền kéo cô lại, cười nói với cô: "Trở về đi! Nếu không, sáng mai em sẽ không dậy nổi nữa."


"Được ~ tạm biệt ~"


Sau khi Dương Tử rời đi, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy có chút không tin vào sự thật này khi ở trong phòng một mình, anh nhớ lại mình đã trải qua rất nhiều điều vào ngày hôm nay, giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc. bỗng "zingggg——" Âm báo nhắc nhở trên WeChat của điện thoại lại vang lên.

"Vậy hôm nay là ngày đầu tiên của chúng ta đúng không? Hehehe"


"Tất nhiên!"


Một lúc sau, Tiêu Chiến lại nói thêm một câu: "Sau này ít uống cà phê, uống cà phê không tốt cho sức khỏe!"


Đầu bên kia trả lời rất nhanh "Nhưng em không uống ~"


"Ồ! Phải không? Em và Vương Tuấn Khải không phải đi uống cà phê sao?"


"Chuyện này... Lần sau em sẽ nói cho anh ~ Nghỉ ngơi sớm đi ~"


"OK chúc em ngủ ngon."


"Chúc bạn trai ngủ ngon ^^"



____The End___


Lời tác giả: Tôi sẽ lặng lẽ kết thúc lúc nửa đêm~ có làm cho các bạn sợ hãi?

Chúc ngủ ngon, cảm ơn những người bạn đáng yêu đã luôn ở bên ủng hộ tôi. Hãy ủng hộ tôi vào những câu chuyện tiếp theo. Hẹn gặp lại các bạn!


#Emily. - Vậy là chúng ta đã kết thúc câu chuyện này rồi. Lời hồi đáp thật ngọt ngào đúng không. ^^

121 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page