(1)
["Tiểu Tán ca ca, người mẫu đẹp trai bùng nổ siêu phổ thông mời cả nhóm đi uống trà sữa, cùng cảm ơn tiểu Tán ca nhé!"
"Tiểu Tán ca—— Cảm ơn anh !!" "Tiểu Tán ca—— Cảm ơn anh !!"]
"Lại đang xem video của người ta???, ngài sắp thành ông chủ truy tinh rồi..." Trợ lý vừa thu dọn vali vừa trêu chọc.
Tiêu Chiến mím môi, bình tĩnh ấn nút khóa màn hình.
Trợ lý tinh tường nhận thấy ông chủ không cao hứng, liền nhanh chóng thu dọn chuyện hiện tại, rời khỏi phòng ông chủ.
Tiêu Chiến ném điện thoại vào góc sô pha, giơ tay nhéo nhéo lông mày. Không vui... Cảm giác chua xót, đau đớn nhồi nhét trong ngực, khiến anh khó có thể che dấu, thế cho nên ngay cả trợ lý cũng nhận ra được cảm xúc của anh.
Kỳ thật làm nghề này, anh hoàn toàn chú ý thời khắc để khống chế bản thân không được rơi vào tình cảm quá độ. Hôm nay mất khống chế, ở ngoài mức dự liệu của bản thân. Đại khái là từ hot search nhìn thấy, cô đứng bên cạnh một người đàn ông khác trong một buổi tiệc kết thanh của đoàn làm phim khác.
Khi đó cô ấy lại thoải mái, lắc qua lắc lại, giống như tiểu hầu tử vừa nhảy vừa hô to, "... Hạnh phúc! ...... Đại Cát!!! Cảm ơn bạn!! Chúc mừng năm mới! Năm mới tới là một năm tốt!”
Rõ ràng người khác một câu cũng không theo kịp lời thoại của cô, nhưng không ảnh hưởng đến giọng nói lớn nhất của cô, càng không ảnh hưởng đến cô trở thành tiêu điểm đáng yêu nhất bấy giờ.
Hoạt bát và đáng yêu có thể đánh gục trái tim anh ấy chỉ trong một lần ngã xuống. Nhưng mọi thứ đều bị nhồi bông ướt trong lòng. Cô cười càng dễ thương, ngũ quan cô nhăn lại càng sinh động, cục bông càng căng phồng, khiến anh khó thở, thậm chí còn khiến anh muốn hít vài hơi.
Anh rất quan tâm... quan tâm quá nhiều...
"Cô ấy làm việc với người khác có hạnh phúc như với mình vậy không? Đã cười rất vui.???"
Rôi suy nghĩ tiếp, "Ai làm cho em hạnh phúc hơn tôi sao???Tôi có phải là người đặc biệt đối với em không ???..."
Anh cả ngày bận rộn làm việc, buổi tối chỉ còn lại một chút thời gian nghỉ ngơi, mọi cảm xúc của anh đều bị cô ảnh hưởng.
Vòng kết nối bạn bè của cô đã hiển thị trong ba ngày, và anh không muốn làm phiền cô. Ngoài ra, cách duy nhất để hiểu động thái của cô ấy là Weibo.
Trong lần tìm kiếm nóng bỏng trước đó, cô hất làn váy, đá giày Martin, không cần người khác hỗ trợ bộ dáng hiên ngang.
Anh âm thầm kinh hỉ, len lén suy đoán, có phải cô đặt mình ở vị trí đáng để dựa dẫm hơn người đó hay không.
Ngược lại biết cô hoạt động mấy ngày không ngủ, vẫn bôn ba ở sân bay cùng trường quay, anh lại lo lắng theo. Tiêu Chiến tựa vào sofa, đôi khi bản thân cũng nghĩ: có khi nào mình thật sự trở thành người cha già hay không, tại sao luôn vô thức lo lắng cho cô ấy, quan tâm đến cô, muốn chăm sóc cô ấy.
Cho đến khi Hotsearch ngày hôm nay. Anh mới biết được, làm gì có tâm lý cha già nào. Chẳng qua là bản thân mình sớm đã đem cất Áo Áo vào phần trách nhiệm của mình. Sẽ có so sánh, sẽ ghen tị, sẽ phỏng đoán mỗi câu nói của cô ấy, thậm chí mỗi biểu hiện ... Mà tất cả những điều này, Dương Tử hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu Chiến cảm thấy mình đại khái là điên rồi, hình như bản thân đã lâm vào tình yêu khổ sở của một người. Anh đưa tay cầm lấy điện thoại di động, việc đầu tiên là kiểm tra động thái wechat của cô, vẫn không có nội dung mới nào.
Cũng đúng thôi, gần đây cô ấy rất bận rộn. Sau đó Tiêu Chiến mở giao diện trò chuyện ra, nhiều lần đặt trước ra mấy câu để mở đầu cuộc nói chuyện, nhưng lại bị chính mình lần lượt gạt đi.
Cuối cùng, khi anh ấy quyết định và muốn hỏi "Ngủ chưa?, em thế nào rồi", anh kiểm tra thời gian. Đã một giờ sáng, anh lại bỏ tay xuống.
(2)
Xoay người mở album ảnh của chính mình, trên đó tràn ngập video của hai người trên Weibo Night, Tiêu Chiến bất giác mỉm cười.
Cũng không trách mấy trợ lý gần đây oán giận, Không ngạc nhiên khi các trợ lý gần đây phàn nàn "Ông chủ là cấp cao nhất ở hàng đầu, ông nghiêm túc hơn bất cứ ai khác. Cái này thực sự tốt..."
Trong video, Tiêu Chiến thấy anh giả vờ vô tình đi ngang qua cô hết lần này đến lần khác.
Chỉ có anh biết rằng tất cả những ánh mắt giả vờ thực sự chỉ xoay quanh một mình cô.
Anh muốn giấu tâm trí của mình.
Không rõ cảm giác của đối phương, Tiêu Chiến không muốn tùy tiện đường đột. Huống hồ anh cảm thấy, thích chính là âm thầm bảo vệ. Cho nên lần đó, cả đêm weibo anh gần như dính chặt vào cô.
Chính vì điều này mà đêm weibo, anh nhìn thấy cô cười và nói chuyện với một người em trai khác, sự bất bình và bất an dâng lên ngay lập tức.
Khả năng quản lý biểu hiện của anh liền không kiểm soát được, anh quay mặt đi một cách kiềm chế, và đảo mắt lên trời, phồng má thở hắt ra.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn cô, cô vẫn đứng ở chỗ cũ. Hai tay xách làn váy lớn, cái dáng người nho nhỏ, trong nháy mắt lại làm cho anh mềm lòng.
Dòng người xung quanh bắt đầu khởi động, cô đều khó khăn lắm mới điều khiển bước đi trên váy của mình, chen chúc lên sân khấu. Cô nhường cho người này đi trước, để cho người kia đi trước, nhưng không ai dừng lại để chăm sóc cô.
Sau khi ngẩng mặt lên thở dài một hơi, anh cúi người nhặt tà váy số phận của mình lên tay.
Váy của cô ấy quá lớn, đi phía sau mọi người, Khiến anh di chuyển như một chú chim cánh cụt. Ban đầu không có gì để phàn nàn nhưng anh vẫn tạo cơ hội cho mình và giục cô nói vài câu với mình.
Cô cười quay đầu đáp lại, một khắc kia, tất cả ủy khuất và chua xót vừa rồi đều bị nụ cười của cô chữa khỏi.
Cuối cùng, nội dung chính của buổi lễ gói trọn trong một bức ảnh.
Ở trong pháo hoa rực rỡ, những dải ruy băng đầy màu sắc bay trên bầu trời, ở trong nụ cười giữa anh và cô.
Một bức ảnh nhóm đông người, một thế giới sôi động và ồn ào, và có một thế giới khác trong mắt anh, một thế giới chỉ thuộc về hai chúng ta. Khung cảnh thật lãng mạn, cô cười thật ngọt ngào, sự thấu hiểu ngầm khiến anh say như điếu đổ, và niềm hạnh phúc không thể nói thành lời.
Người hâm mộ thực sự rất giỏi, tất thảy cảnh này điều này đã được chụp.
Khóe môi mỉm cười của Tiêu Chiến dừng lại, lắc lắc đầu:
"Cách đây không lâu, cô ấy còn cởi mở như vậy, nhướng mày nhướng mày chào hỏi mà không hề lảng tránh. Bây giờ ngày càng nhát gan hơn."
Bởi vì hai người gặp gỡ càng ngày càng ít. Nhất là cô ấy lại chưa từng thổ lộ ra tâm ý, vì vậy bất kì lập trường nào của anh đều không vững vàng".
(3)
Ngày hôm sau, trước khi đi làm vào buổi sáng.
"A, ông chủ ngươi biết không, Tiểu Tử lại muốn quay cổ trang." Nhân viên vừa ăn sáng vừa tán chuyện nói.
Tiêu Chiến gật đầu ừ một tiếng, gần đây trên Weibo náo loạn hồi lâu, anh đều biết hết. Gần đây cô chắc chắn cũng rất khó chịu, nhưng miễn là cô ấy cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô. Nhưng cô cho tới bây giờ chưa bao giờ tìm anh, chỉ đăng một bài phong cảnh trong vòng bạn bè.
"Tuyên bố đã phát hành, đây là lần đầu tiên tôi thấy ba con dấu công khai như vậy. Chậc chậc chậc chậc, có phô trương, Tử tỷ ta thật lợi hại! ” - Nhân viên trầm trồ.
Khi phải thỏa hiệp, hãy nên giành được sự tôn trọng tối đa cho chính mình. Tiêu Chiến chưa bao giờ hoài nghi sức mạnh và năng lực của Dương Tử, cho dù bị đè đầu cưỡi cổ, cô cũng sẽ là người hiên ngang đứng thẳng nhất.
Đối với sự bất lực và buồn bã trong đó, cô ấy rất ít khi bộc lộ ra ngoài, cô ấy luôn dùng kết quả để thể hiện thái độ của mình.
"Tuy nhiên, cũng là ông chủ có tin tức tốt..." Trợ lý thần bí tiến lại gần, Tiêu Chiến bị tên lén lút kia chọc cho vui vẻ.
"Tin tốt gì?"
"Đối với ông chủ mà nói thì đây là tin tức tốt cho anh đó."
Tiếu Chiến cười nắm lấy gáy anh nhân viên, làm bộ muốn nhét vào trong chén, anh ta vội vội vàng vàng mở miệng, "Khoan! Đừng đừng, ông chủ, tôi nói, tôi nói! ”
Tiêu Chiến dừng động tác.
"Tử tỷ đã quay phim và bối cảnh được đặt bên cạnh đoàn chúng ta, và người ta nói rằng cô ấy ở trong cùng một khách sạn với chúng ta."
Tiêu Chiến chớp mắt, buông tay không nói gì, bình tĩnh cầm đũa tiếp tục ăn sáng.
"Ông chủ, thật ra trong lòng rất vui đúng không??..."
"Không."
"Thực sự không phải ư, nhưng đũa của cậu đều lộn ngược cả lên rồi kìa."
“Ồ, tôi không để ý.” Tiêu Chiến thản nhiên xoay chiếc đũa ngược trong tay lại.
"Ừm ... cái đó, thứ anh có ... là một cái đĩa trống."
"Tôi đã biết, vậy tôi sẽ ăn của cậu."
..........
Trong những ngày tiếp theo, người đại diện của Tiêu Chiến lần lượt thông báo những đại ngôn, và sự nghiệp của anh ấy đang bùng nổ.
Nhưng khác với điều đó, anh ta đã trốn trong đoàn làm phim. Chuyên nghiệp quay phim, và trong khi đó, luôn chờ đợi điều gì đó.
Mà Dương Tử bên này, lúc này mắc kẹt giữa hai bộ phim đành bỏ ra một khoảng trống nhỏ, đi nghỉ ngơi thư giãn trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Vòng tròn bạn bè của cô đã trở lại cuộc sống.
Nhưng hôm nay, cô liên tục đăng bài, người khác bình luận khen một đống, nhưng không, cô đang đợi người nào đó like, cho nên cô cũng không muốn trả lời. Bĩu môi một cái không vui cho lắm.
"Zingggg" một tin nhắn riêng tư, cô tiện tay bấm vào đó để kiểm tra.
"Em đi chơi như thế nào rồi?"
Một câu chào hỏi đơn giản bỗng làm trái tim Dương Tử thắt lại.
Cô tròn vo miệng cho đến đôi mắt to, chớp chớp vài cái, tiếp theo trong nháy mắt lông mày và đuôi mắt cong thành hình vầng trăng lưỡi liềm, cô vui vẻ nhảy dựng lên, như thể muốn cất cánh, không thể ngăn được.
Chị trợ lý vội vàng chạy tới đỡ nhưng cô liền nắm lấy tay chị, tay nắm tay, hai người như trẻ con nắm tay nhau quay thành vòng tròn.
“Để em nói, em đã đăng nhiều khoảnh khắc như vậy, em không tin rằng anh ấy không nhìn thấy tôi em!” Vẻ mặt đáng yêu khiến người ta muốn bóp mạnh khuôn mặt của cô.
Rõ ràng vẫn luôn chờ người khác chủ động liên lạc, nói lại giống như mình bày mưu tính kế, và biết trước tất cả mọi thứ vậy. Xin hỏi trong đoàn đội ai còn không biết chút tâm tư của cô ấy?
"Làm thế nào đây, em có thể trả lời lại với anh ấy như thế nào để tiếp tục trò chuyện bây giờ??"
Đổi lại là người khác, cô ấy sẽ thoải mái, tùy tiện cùng họ nói chuyện xuyên qua cả giải ngân hà. Nhưng Tiêu Chiến thì khác, mọi chuyện liên quan đến anh ấy đều khiến cho cô mềm mỏng, ôn dịu lại, thể hiện một khía cạnh của một cô gái nhỏ bé, khác với cô của thường ngày.
"nên……" - Trợ lý nói
"Em nghĩ ra cái này!" - Dương tử nói trước khi mọi người đang suy nghĩ xem nên hồi âm như thế nào.
Mọi người thở dài. Haizzzzzzzz
Dương Tử thẹn thùng, gửi lại tin nhắn cho Tiêu Chiến:
- "Dương Tử đã gửi hình ảnh"
"Em nên đăng cái nào lên Weibo?, cái nào xinh hơn???"
Tiêu Chiến vội vàng lưu hết những tấm hình vào album ảnh của mình rồi trả lời lại:
"Anh nghĩ rằng tất cả chúng đều rất đẹp"
Trợ lý của Tiêu Chiến lúc này nháy lông mày nói: "Ông chủ, anh cười tươi như xuân về trong lòng vậy."
"Bụp !!"
"Tôi sai rồi…"
Dương Tử bên này, nhận được tin nhắn từ đầu bên kia gửi đến, bất động một hồi không biết nói gì.
Chị trợ lý mạnh dạn vén góc mũ rộng vành của cô lên, Dương Tử vội cúi đầu, đỏ mặt, đỏ đến tận mang tai.
(4)
Dương Tử tiến tổ, Tiêu Chiến gần đây bị quấy rối bởi tư sinh đến mức gần như không có không gian riêng tư.
Sau khi Xiao Zhan tuyên bố trên Weibo, cùng với sự bảo vệ chặt chẽ của các vệ sĩ, cuộc sống của anh ấy cuối cùng cũng có chút không gian thở.
Dương Tử ở bên kia hành lang, hôm nay cô mới từ trường quay trở về liền vẫy tay chào tạm biệt đồng nghiệp cùng tầng bên kia.
Chị trợ lý đi theo sau, quay đầu nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc áo len đen đội mũ đứng đợi ở cửa, cô ý thức được chuyện hiện tại liền đi xuống phòng.
Dương Tử chào hỏi xong, quay người lại thì bị bóng đen phía sau làm cho giật mình.
"Trời ơi, làm tôi sợ chết khiếp!"
Dương Tử vỗ ngực ngẩng đầu. Dưới bóng mũ, khóe môi người đàn ông nhếch lên, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.: - "Đã lâu không gặp!"
Người này hôm nay có vẻ tâm trạng đặc biệt vui vẻ, có thể nhìn thấy hắn híp mắt nở nụ cười nhàn nhạt, có chút ngây thơ đặc biệt thiếu niên.
Dương Tử có phản ứng trước, liếc nhìn xung quanh, mở cửa trước rồi kéo cánh tay anh đi vào. "Đừng ở cửa, vào trước đi."
Khi cô bước vào, phòng của cô gái mang theo mùi thơm đặc trưng của cô, làm cho khuôn mặt của anh đỏ bừng.
"Tiểu Tán ca ca, sao anh lại ở đây??"
"Nghe nói em tình cờ quay phim ngay cạnh đoàn, lại ở trong cùng một khách sạn, nghĩ đến chào hỏi em, nhưng chưa khi nào có cơ hội."
"Ồ ..." Dương Tử trừng lớn hai mắt nhìn hắn, khẽ cắn môi dưới cười nói.
Tiêu Chiến cảm thấy cái liếc mắt này tựa như đầu đuôi mèo đảo qua trái tim hắn, ngứa ngáy đến không chịu nổi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Tử vang lên không đúng lúc. Cô mở máy hơi nghiêng sang một bên, cũng vừa muốn nói chuyện với anh thì đầu dây bên kia đã hét lên.
Mặc dù không mở loa ngoài nhưng âm thanh vẫn truyền ra ngoài rõ ràng, giọng nói không biết của anh em hay một nam đồng nghiệp nào trong đoàn phim:
"Này này Tử muội, ra ngoài ăn khuya a! Anh vừa đến khách sạn vẫn chưa nghỉ ngơi! Thôi đi nào, đi nào! Chờ em đấy! ”
"Các anh đi ăn đi, em không đi đâu."
- "Quái lạ, sao hôm nay nói chuyện nhẹ nhàng, con gái ríu rít vậy? Không được, mau đi thôi!"
“Em thực sự không đi.” Dương Tử che micro.
Giọng nói của ai đó ở đầu dây bên kia vang lên, dù cho người đang gọi điện che micro đi cũng không được, tất cả lọt hết vào bên trong cuộc nói chuyện điện thoại:
"Lừa đảo! Hôm nay anh bảo tôi rằng, nói 'Anh là bạn thân nhất của Tử muội trong đoàn làm phim'! Tôi tin điều đó, không nghĩ rằng người bạn tốt nhất của anh là như vậy đâu nhé!"
Tiếp đó giọng người thanh niên kia:
"Em như thế này! Dương Tử, em được lắm, chết mất, buồn quá! ". Bên kia cúp điện thoại, trong phòng trở lại yên lặng.
Dương Tử nhất thời không có dũng khí xoay người. Vài giây sau, có người túm lấy vạt áo cô.
Nàng xoay người, Tiếu Chiến mím môi mỏng, khóe mắt hơi có chút đỏ lên, giống như một con thỏ đang chịu đựng.
Tiêu Chiến lên tiếng đầu tiên nói: "Em có hẹn đi chơi với mọi người?"
"Emmm..." Dương Tử há miệng, cô không có cách nào phản bác. Bởi vì điều này đúng trên lý thuyết, nhưng với anh thì không.
Tiêu Chiến thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhịp tim của Dương Tử đột nhiên hơi nhanh, cô chỉ có thể mỉm cười kéo tóc mái để che đi sự hoảng sợ tức thì.
Tiêu Chiến nắm vai cô, hỏi lại: "Ai là người đặc biệt với em?"
“Hả?” Cô mở to mắt, không biết gì mà đáp lại.
Nhạc chuông điện thoại lại vang lên, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn:"Em nghe máy đi."
(5)
Dương Tử nhanh tay tắt máy rồi giấu điện thoại đi, sau đó nhanh chóng giơ tay múa chân thể hiện hành vi của mình.
Tiêu Chiến cười ra tiếng. Em có thể hay không, đừng giả vô tội mà đáng yêu như vậy, anh thậm chí còn sợ bất kỳ cảm xúc mất khống chế nào của mình sẽ làm em sợ hãi. Anh thở dài, tay đặt lên vai cô, hơi đẩy người Dương Tử ra rồi thở dài.
"Anh không muốn một mình phải thăng trầm trong tình yêu thầm kín nữa. Anh phải nói ra. Anh thích em, thích rất nhiều. Anh chưa bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của mình. Cho đến khi gặp em, anh bắt đầu thấy sợ nhiều thứ và chú ý đến từng thứ, từng chi tiết. Nhưng anh ..... Nhưng anh quá bất cẩn, thương thầm là chuyện của một người, yêu thì là chuyện của hai người, nhưng anh thậm chí không có lý do để thẳng thắn với em, thật lòng là anh rất buồn" - Những lời này anh chỉ suy nghĩ mà không dám nói ra.
Chỉ là cánh tay hơi mở ra, một đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào cô, cảm thấy vô cùng không đúng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Dương Tử liền dựa vào.
Đối phương lập tức thắt chặt, "Đối với em, anh luôn khác họ phải không? ”
"Vâng, luôn luôn."
"Yêu thầm không thoải mái..."
Dương Tử chống cằm lên vai anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.
Tiêu Chiến lại nói:
"Anh không thích tình yêu bí mật, anh không thể nhìn thấy em, anh không biết mọi suy đoán và cám dỗ, em buồn hay hạnh phúc!
Dương Tử ở trong ngực Tiêu Chiến cơ hồ nhảy dựng lên: "Em nhìn thấy anh, nhưng vừa đối mặt với anh, cả người em đều không ổn, rõ ràng là em lo lắng anh sẽ không chú ý tới em mới đúng! ”
"Em có chắc là anh không theo dõi em không? Làn váy của em bay bổng giữa không trung vào đêm Weibo?”
Tiêu Chiến ghé lỗ tai cô, hung hăng cắn một cái.
- Ui dazz!" Cô thì thầm một tiếng đau đớn.
"Đau mới nhớ lâu." Mặc dù vừa nói, anh vẫn ôn nhu hôn nhẹ bên tai nàng vừa bị cắn.
Dương Tử cảm giác được giọng nói dịu dàng bên tai, cổ truyền đến hơi thở của anh, cô nuốt nước bọt. Ánh mắt Dương Tử hơi nheo lại, cẩn thận tiến về phía trước, tiến lại gần cổ họng anh nhẹ nhàng hôn.
Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ấy gợn lên vẻ đáng yêu khó tả.
Đôi mắt anh đỏ hoe, và anh nghiến răng.
.............................. #Emily - Hết Lưu ý: Ad có sửa một vài đoạn và câu thoại trong bài để phù hợp với người đọc hơn, mong tác giả và các bạn đọc thông cảm!!!
Comments