[01]
"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý yêu cầu của bạn!". Trong quán cà phê, Dương Tử lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện.
“Làm ơn, xem xét lại đi!” Người phụ nữ vẻ mặt hưng phấn, cố gắng vươn tay nắm lấy bàn tay của cô.
"Cân nhắc? Cân nhắc cái gì?". Cô nhẹ nhàng thu tay lại, trầm mặc nói.
"Tôi biết yêu cầu của tôi hơi quá đáng, nhưng vì chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, hãy quay lại với anh ấy." ! "
“A Nhan, cô dùng tư cách gì và dùng danh tính gì để nói với tôi những điều này? Cô là bạn của anh ấy? Hay là ... bạn thân nhất của tôi?"
"Tôi ..." Người phụ nữ sững sờ, khó hiểu nói: "Tiểu Tử, tôi không hiểu. Tại sao hai người lại muốn tách nhau ra nữa vì rõ ràng là cả hai đều yêu nhau? Tại sao lại muốn hành hạ bản thân mình và người khác nữa! "
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời lặn dần, người đi đường chậm rãi tăng lên, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, dường như không có gì có thể khơi dậy tâm trạng thất thường của cô: "A Nhan, tôi mệt mỏi! Thật sự rất mệt mỏi... Chúng tôi đã ở bên nhau ba năm. Tôi chưa bao giờ hối hận. Nhưng có lẽ chúng tôi không hợp nhau..."
A Nhan nhìn cô một chút, từ lúc nhìn thấy cô, giọt nước mắt kiên nhẫn của A Nhan cuối cùng vẫn nhịn không được mà rơi xuống: "Tiểu Tử, ngươi đi năm năm, chúng ta tìm ngươi năm năm, hắn phát điên tìm ngươi, không ăn không uống... Những thứ này ta đều nhìn thấy bằng mắt, ghi nhớ trong lòng... Ta thật sự không rõ có cái gì không thể giải quyết, nếu có vấn đề gì không thể giải quyết, ta muốn ngươi rời đi thật nhẹ nhàng ... Ngươi không cần anh ta! , không cần luôn cả tôi sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau, có điều gì đó mà không thể cho tôi biết ... Tại sao... dựa vào cái gì? Tiểu Tử ngươi dựa vào cái gì mà bỏ đi...". A Nhan lớn tiếng khóc lóc, không hề lo lắng sẽ khiến người xung quanh chú ý, chỉ là một mực hỏi lớn: "Ngươi dựa vào cái gì a... Dựa vào cái gì..."
Dương Tử lộ ra một chút bất lực trên mặt, vươn tay xoa đầu A Nhan, thì thào nói: "Cô vẫn còn là một đứa trẻ sao? Sao lại khóc rồi?"
"Ngươi quản ta! Tại sao ta lại khóc ư? Cô sẽ không đồng ý bất cứ điều gì tôi nói, hỏi sao tôi lại không khóc cho được! "
"..."
"Cô nói đi, cô đã đi năm năm, tại sao không cho tôi biết chút tin tức gì? Tôi còn không biết cô còn sống hay đã chết! Nếu như dì không bí mật nhắn cho tôi, cô định trốn đến khi nào?"
“Ahhh… Mẹ đã bán đứng tôi!” rồi cô cười nhẹ, “Tôi chỉ muốn yên tĩnh mà thôi...”
"Tiểu Tử, ta cầu xin cô...... Hãy đi gặp Tiêu Chiến... Anh ấy tìm cô lâu như vậy vẫn chưa từng từ bỏ...... Nếu có chuyện gì thì nói thẳng với hắn ... Trực tiếp rời đi như vậy, cứ như thế này, muốn anh ấy chết cũng phải dằn vặt sao?... "
"Tôi"
"Tôi cái gì, Ngày mai! Ngày mai! Nói rõ ràng trước mặt hắn đi! "
"Cô nói cho anh ấy biết?"
"Ừ ... nói rồi!"
Dương Tử thở dài, "A Nhan, cô biết tôi, là kiểu người gì chứ? Cô còn nhớ không?
"Quỷ mã thiếu nữ? Đại thần diễn xuất?
" Nhìn này ... Tôi là ... Tôi vẫn là tôi. ". Rồi cô nhìn đi chỗ khác và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô ..." A Diêm nhìn người bạn này đã lâu không gặp, bắt đầu cẩn thận nhìn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Cô ấy đã thay đổi. Đôi mắt luôn tràn đầy nụ cười của cô ấy đã được thay thế bằng sự hờ hững, có vẻ như vô vọng của một nhà sư ... Khuôn mặt trước đây hơi tròn, nhưng cũng gầy đi, có phần nhợt nhạt không tốt ... "Tiểu Tử, ngươi. Rốt cuộc làm sao vậy...?
" Tôi không sao! Đừng lo lắng cho tôi! "
"Tiểu Tử, ta tuy rằng. Này... tôi không biết nữa.... Tôi không thể quản lý miệng của mình, tôi vẫn muốn nói, Tiêu Chiến thực sự yêu cô, anh ấy yêu cô rất nhiều ... Anh ấy đã tìm cô mấy năm nay, tôi không biết hai người có vấn đề gì, nhưng hai người tra tấn lẫn nhau như vậy thật sự tốt sao? Nó có đáng không? Cô đang tức giận, anh ấy cùng bạn tức giận, bạn buồn, anh ấy cũng cùng bạn buồn, bạn rút lui khỏi giới, anh ấy cũng cùng bạn rút lui! Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy vì sao lại đi đến bước đường này!
"Tôi không muốn nói! Nhan, tôi sẽ cho cô xem một người!
"Ai vây!!!!! A a a a a a a a Cô không phải bên ngoài có người khác chứ...
Dương Tử lấy điện thoại ra, mở album ảnh ra, mở một tấm ảnh, đưa điện thoại di động cho A Nhan: "Cô xem đi!
A Nhan đưa tay tiếp nhận điện thoại di động, rũ mắt nhìn qua, trong hình, Dương Tử mặc một chiếc váy denim lộ ra nụ cười, đứng sau xích đu, đưa tay nhẹ nhàng lắc lư, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn, và..... một cô bé ngồi trên xích đu.
"A Nhan, đây là con gái tôi!
~~~ Hết phần 1 ~~~
Fanfic | Sự dịu dàng làm tổn thương nhiều nhất Tác giả: 老阿姨响响
[02]
~~~
![](https://static.wixstatic.com/media/440873_dd8aa44bc09e424e92a0400070cec88a~mv2.jpg/v1/fill/w_528,h_528,al_c,q_80,enc_avif,quality_auto/440873_dd8aa44bc09e424e92a0400070cec88a~mv2.jpg)
"A Nhan, đây là con gái của tôi."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của A Nhan co rúm lại, thất thanh trong giây lát, cuối cùng nén lại sự bàng hoàng trong lòng, chậm rãi nói: “Con… con… con gái?”
A Nhan ôm trán không dừng lại được. lắc đầu vẫy vẫy tay. "Ngươi không lừa được ta! Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin! Ngươi đánh ta thì ta cũng không tin!" ta đến chết cũng không tin ”!"
Dương Tử cố chấp nhìn nàng.
“Thật sao?” A Nhan đứng dậy, vươn tay nắm lấy vai cô - “Thân sinh?? Nhận con nuôi?? Chuyện xảy ra khi nào?”
“…”
“Thân sinh ư?!”
“Cô không hỏi tôi, ba của đứa bé là ai sao?
” Tôi cần phải hỏi ư. Ngoại trừ Tiêu Chiến thì còn có ai nữa? "
" ... "
" Con gái nuôi của tôi tên là gì? "
" Con Thỏ Nhỏ. "
" Hehehehe ... " A Nhan cười khúc khích, cầm điện thoại phóng to , phóng to và phóng to, quan sát kỹ từ mắt đến ngón chân, “Con gái của mẹ đẹp quá… Nhìn đôi mắt ngấn nước của nó, thấy răng thỏ này giống hệt bố nó, ồ ồ ồ… Nhìn tuyệt quá! "
" A Nhan à, tôi nói bây giờ trông cô có chút giống một bà cô là sao? "
A Nhan ho một tiếng, đứng thẳng người, "Ngươi bây giờ có thể cùng tỉ tỉ ta nói chuyện chính được chưa?"
"Cô muốn nói chuyện gì? Dương Tử không được tự nhiên xoay mắt đi, "Mà cũng không có gì để nói nữa. "
" Hả ... không có gì để nói? Vậy thì hãy bắt đầu nói lại từ đầu, ví dụ như tại sao cô lại rời đi mà không nói một lời và thậm chí không có tin tức? Không phải ba ngày? Không phải năm ngày? Đó là 5 năm đầy đủ đó! Tôi là mẹ đỡ đầu của đứa bé, cứ như vậy mà cô sinh ra đứa bé không 1 tin tức gì! Cô đùa tôi đấy à? Khi nào thì Con Thỏ Nhỏ tới đây? Tại sao tôi lại không được biết? Hãy nói đi, dù chỉ là một chút thông tin.??"
Dương Tử đứng thẳng người, đi tới trước mặt A Nhan, rút lại chiếc điện thoại đang cầm trên tay, lẳng lặng quay qua, yên lặng gọi điện thoại.
"Mẹ, con và A Nhan hiện tại sẽ về nhà. Phải, phải! một mình A Nhan !"
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Dương Tử tiếp lời:
"Anh ta về rồi à? Tốt quá! Con hiểu rồi, con sẽ về ngay ..."
“Anh ta?”
“Đi thôi!” Dương Tử kéo A Nhan lên, không cho cô cơ hội nói chuyện, sau khi trả tiền, cô liền đẩy A Nhan vào trong xe.
Chiếc ô tô dần đi xa, một chiếc ô tô màu đen phía sau cũng chạy theo. Từ cửa sổ ô tô ảm đạm, bạn có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang.
~~~ Hết phần 2 ~~~
Lời tác giả: Bản chất ban đầu
Mùa hè 19 năm đó, chúng tôi gặp nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt, sự tự tin giữa đôi lông mày và khuôn mặt tươi cười của em dường như đã đốt cháy trái tim tôi. Em có thích anh không?
Anh dừng lại không dám đến gần, vì sợ vỡ lẽ ra điều gì đó, anh sẽ không biết phải nói thế nào, nhưng giữa đêm, anh liên tục hối hận vì sao mình không thể can đảm, dù chỉ đến gần. một chút, một chút thôi.
Sau đó, cơ hội đã đến. Anh thầm vui mừng vì cuối cùng anh cũng có thể đi bên cạnh em, chú ý đến em và chăm sóc em.
Anh nghĩ rằng anh rất thích em.
Nhìn em thật gần, thật gần ... thật gần ... thật gần đến nỗi khi em đưa tay ra, anh có thể kéo em vào lòng, chỉ ôm lấy em rồi thả lỏng ra.
Tâm niệm, em đã rời xa anh ba năm, và anh vẫn muốn nói với em rằng anh yêu em, yêu em hơn bất cứ ai khác...
~~~~~ #Emily - Đọc đến đoạn Con Thỏ Con mồm cứ tự cười không ngậm được [haha]
[03]
~~~
A Nhan đang đứng ở cửa, nghe tiếng cười phá lên từ ngoài cửa, đầu óc rối tung lên ... "Cún con ... cún con ..."
Dương Tử lấy chìa khóa ra mở cửa và kéo cô vào phòng, gọi lớn "thỏ con!"
"Mẹ, mẹ, mẹ..." Tiếng bước chân chạy dưới nền đất truyền đến, một thân thể nhỏ nhắn, từ trong phòng chạy ra, nhào vào lòng Dương Tử, mẹ, ba mua cho con cún con.
Bố ư? Chúa ơi! A Nhan cảm thấy giờ phút này giống như bị một tia sét đánh ngang tai. Chịu không nổi, chịu không nổi, mau mang bình oxy đến cấp cứu ... Tôi không chấp nhận! Người đàn ông nào vậy? Tiêu Chiến a, ta không chịu nổi cậu nữa aaaa... Cậu đến trễ rồi...
"Tiểu Thỏ Con, mau chào mẹ đỡ đầu! Dương Tử kéo đứa nhỏ ra rồi đặt lên đùi, chỉ chỉ A Nhan bên cạnh.
Mẹ là mẹ đỡ đầu của Thỏ ạ?
A Nhan bình tĩnh lại và nhìn nhóc con bé nhỏ "Ta là mẹ đỡ đầu của thỏ con đây". Lời nói của cô vô cùng hào sảng
"Mẹ đỡ đầu, con sẽ đưa mẹ đi gặp chú cún con."Con thỏ nhỏ chưa biết rõ mối quan hệ của mình, liền kéo A Nhan vào phòng trong.
Đó là một đứa trẻ ngoan, A Nhan dùng tay trái kéo thỏ con lại, ngồi xổm xuống, thần bí hỏi: "Thỏ con, Thỏ con nhỏ, cha của con là ai?"
"Là Papa.” Thỏ con nghiêng đầu, trên mặt mềm mại tóc dài ngang vai xõa xuống.
Dương Tử đứng sau lưng hai người họ, vươn ra và kéo tóc dính trên mặt bé con sang một bên nói: Đi thôi, mẹ tôi chắc đã nấu ăn xong.
Nghe vậy, Thỏ con cũng không quan tâm lắm, liền vui vẻ chạy đến bàn ăn, "Măm măm...".
"Hì hì ... con bé này giống ai vậy" , rồi lắc đầu, A Nhan không nói nên lời, mơ hồ nhận ra rằng con bé có lẽ rất giống người phụ nữ bây giờ đang đứng bên cạnh mình.
A Nhan đứng dậy, "Đi thôi! Để tôi gặp bố con bé nào!."
Ding Dong. Có tiếng chuông cửa. Dương Tử chậm rãi đi tới cửa, xoay tay cầm, cô sững sờ khi cánh cửa mở ra.
Người ngoài cửa vẫn vậy, khuôn mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc bén, không còn như trước, đã trở nên hung hăng như báo đốm nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên nửa cười nửa không. "Ni Ni, Anh đã tìm được em! "
~~~ Hết phần 3 ~~~
Lời tác giả:
Nội tâm Tiêu Chiến: Trong cuộc sống của anh, quyết định đúng đắn nhất anh đã thực hiện có lẽ là yêu em.
Anh đi bộ rồi dừng lại, đi khắp nơi, nhìn ngắm mọi phong cảnh xung quanh, ở khắp mọi nơi từng có hình bóng em.
Nhớ em... Yêu em... Nhớ em... Hận em... Cuối cùng anh thực sự muốn quên em, nhưng anh không muốn vứt bỏ những kỷ niệm, nên đã ghi nhớ chúng một lần nữa.
... ... ...
Nội tâm Dương Tử: Làm thế nào em có thể miêu tả được? Anh là người đặc biệt mà em đã gặp, khoảnh khắc yêu anh, em mơ hồ biết rằng mình không thể trốn thoát, dù trốn cũng không thoát được.
Anh có yêu em không? Đó có phải là tình yêu không?
Em đã từng rất chắc chắn, nhưng đó dường như chỉ là trực giác của em , em không thể nắm bắt được, nó như bị gió cuốn đi ... Em thậm chí không thể biết được anh có yêu em không ...
Anh sẽ nghĩ về em chứ? Em không đủ cao thượng và dễ dãi, nhưng em lại muốn anh nhớ đến em cho dù em có rời xa anh ...
Anh Chiến, anh biết không đây là Thỏ con , tất cả mọi người đều nói nó giống hệt như anh, một đứa con gái của anh mà anh không hề hay biết ...
Anh Chiến ... Em đã không còn là em ngày xưa nữa rồi ... ... ...
[04]
~~~
![](https://static.wixstatic.com/media/440873_feb9aa50840f40bf8010ab85aba44bb7~mv2.png/v1/fill/w_824,h_1074,al_c,q_90,enc_avif,quality_auto/440873_feb9aa50840f40bf8010ab85aba44bb7~mv2.png)
"Ni Ni, Anh đã tìm được em! "
Dương Tử sững người, tròn mắt kinh ngạc, không ngờ lại gặp nhau thế này. Trong đầu cô lúc này những câu chữ đã được hình dung trong đầu để nói giờ đây hàng vạn lần đều mắc nghẹn nơi cổ họng.
"Anh ..."
"Tại sao? Tại sao em lại trốn anh trong thời gian lâu như vậy?" Anh duỗi tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua cằm cô, dừng lại ở cánh môi, nhớ lại khoảnh khắc lưu luyến bên nhau.
"Anh nhớ em nhiều lắm… hằng đêm. ”
Tay trái ôm cô vào lòng, ngón trỏ ôm eo cô xẹt qua vải áo, hơi cúi đầu tựa vai cô, mặt áp vào mặt cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, nhỏ giọng nói: " Ni Ni." Rồi anh quay mặt cô lại trước mặt anh, ánh mắt bất động, hôn mạnh, một cách mãnh liệt.
Như một quả boom vừa phát nổ, trong đầu Dương Tử trống rỗng, lúc này cô không thể cảm nhận được gì.
"Đây là hình phạt sao!!!"
Tiêu Chiến miễn cưỡng không muốn buông ra, cọ cọ nhẹ chóp mũi cô.
Dương Tử vẫn còn ngây người sững sờ, trong miệng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh nói gì?" (Tiêu Chiến yên lặng lắng nghe), giọng cô rất nhỏ, liên tục lặp lại: " Không, không.. không phải”.
"Không ư?"
“Anh không phải như thế này.”
Nghe vậy, nụ cười trên khóe môi anh tắt dần.
~~~
"Làm gì vậy Tiểu Hầu Tử? Ai tới vậy?" nói rồi cô đi tới "...!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!.."
Như có trăm ngàn con ngựa bùn cỏ đang nhảy qua nhảy lại trong lòng, cô nói:
"Muốn chết rồi hả! Hai người không sợ paparazzi..???."
Tiêu Chiến đóng sầm cửa lại, nhìn rất nam tính mạnh mẽ, quá phong độ và đẹp trai.
A Nhan không khỏi có chút khó hiểu, Tiêu Chiến làm sao có thể ở đây, nhưng cô cũng biết rõ ràng đại khái là không thể thoát khỏi liên quan đến mình.
"Sợ cái gì? Đây không phải là lần đầu tiên họ chụp được hai người bọn tôi". Tiêu Chiến bình thản, khóe môi nhếch lên, hoàn toàn không quan tâm. Còn Dương Tử lúc này nhúc nhích dần muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh.
"Đừng nhúc nhích, ôm thêm một lát nữa."
“Không phải chứ, cậu thật sự không sợ ư???.” A Nhan nhìn hai người trước mặt, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, nhận thấy cách anh nói chuyện hiện tại luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhắc đến Tiêu Chiến, cô lẩm nhẩm nghĩ trong đầu rằng sẽ nói thế nào: "Cậu và Tiểu Tử có một cô con gái! Liệu có được không? không được!. Vậy thì: "Tiểu Tử đã có một cuộc sống của riêng mình, và hai người nên đi theo hai con đường riêng sau khi rời xa nhau?" Không được, điều này còn sai hơn so với sự xuất hiện của Tiểu Thỏ của mình!!! A ... Giết tôi đi! Khổ thân tôi thế này ... Ai sẽ giải cứu tôi ... Tôi còn chưa hình dung ra chuyện gì đang xảy ra nữa. A Nhan dùng sức vò đầu, mái tóc vốn mềm mại, trong nháy mắt biến thành tổ gà.
Trong phòng lúc này vọng ra một tiếng nói dễ thương quen thuộc cộng với tiếng kêu chít chít của đôi dép, một bóng người nhỏ bé dần bước ra.
~~~ Hết phần 4 ~~~
Lời tác giả:
Nội tâm Dương Tử:
Đau quá, làm sao có thể đau đến vậy...
Mình không phải là kẻ gây tội.
Mình đã làm gì sai?
Mình chỉ vì yêu anh ấy
Sẽ đau đớn thế nào , nỗi đau này ai sẽ giúp mình!!!!
Fanfic | Sự dịu dàng làm tổn thương nhiều nhất Tác giả: 老阿姨响响 [05] ~~~
![](https://static.wixstatic.com/media/440873_0369bd58b6a644ffbc67b987cd2a8b69~mv2.jpg/v1/fill/w_719,h_1279,al_c,q_85,enc_avif,quality_auto/440873_0369bd58b6a644ffbc67b987cd2a8b69~mv2.jpg)
"Bé con ngốc à, đến giờ ăn cơm rồi... con còn làm gì vậy?"
Khách khứa trong nhà đang cười nói trong bầu không khí vui vẻ, đột nhiên quay qua thấy Tiêu Chiến đang ôm Dương Tử:
"Sao cậu lại ở đây!" Nói rồi đi tới kéo Dương Tử ra nhưng lại bị Tiêu Chiến ngăn lại.
"Cậu đáng lẽ là bây giờ nên ở liên hoan phim nhưng tại sao lại xuất hiện ở nhà Dương Tử?" - Trương Nhất Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
Bàn tay của Tiêu Chiến dần dần siết chặt hơn.
“Nhất Sơn?” A Nhan cũng khó hiểu, tại sao anh ta lại ở đây? Tuy rằng ba người không còn giống như lúc nhỏ, thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng tình bạn nhiều năm như vậy cũng không phải chỉ để cho vui. Như nào nhỉ, đến bây giờ xem ra, hai người này hợp sức lại xem mình là người ngoài và cho rằng mình đã đưa Tiêu Chiến đến? Càng nghĩ lại càng thấy mình bị tổn thương, ánh mắt bất giác nhìn về phía Dương Tử ... Dương Tử cảm thấy lòng chua xót khôn nguôi, nhưng không thể nói ra.
Ngược lại là Trương Nhất Sơn liếc mắt nhìn cô, mắng: "Làm sao vậy, không có đầu óc, ngu xuẩn, còn trách người khác..."
"Tôi làm sao, ngu ngốc ư? Anh ta chính là theo dõi tôi, tôi không hề biết gì.
"Ôi... Cậu không ngu ngốc sao? Anh ta đã tìm bao nhiêu người để theo dõi cậu suốt những năm qua, cậu có biết không? Trương Nhất Sơn phẫn nộ, và nghi ngờ rằng người bạn lâu năm của mình không phải là một kẻ ngốc.
"Cái gì?"
“Đồ ngốc! Cậu có thể nhìn thấy sự xấu xa của anh ta chưa.”
"Hai người đừng cãi nhau nữa được không?" Dương Tử yếu ớt nói, thân thể giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Chiến.
Tiếu Chiến bắt chặt lấy cô, cúi đầu nói, "Em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."
Trương Nhất Sơn nhìn họ, nhưng anh ấy không vội vàng tách hai người ra. "Tôi khuyên cậu đừng nên đi quá xa, cả gia đình tất cả đều ở nhà. Cậu sẵn sàng cho mọi người xem cậu đang làm gì?
"Lẽ ra tôi nên đoán rằng cậu đã giấu cô ấy"
" Tôi có nên giấu cô ấy không? Cô ấy là người lớn như vậy, tôi cần phải giấu cô ấy."
"Tôi đã đánh giá thấp cậu và cậu đã giấu tôi quá lâu."
"Tôi giấu cậu ư? Đùa! Tôi có thể giấu cậu?! Cậu là ngôi sao lớn, tô có thể giấu cậu trong khi chẳng phải cậu đã cử ai đó đi theo tôi không phải sao?
"Tôi nghĩ thế này là đủ rồi đấy!" Nhìn hai người đó, Dương Tử cảm thấy lo lắng, và không thể tậm trung tâm trí suy nghĩ, cô bí mật cầu nguyện rằng Thỏ con không chạy ra đây lúc này. đó là những gì cô sợ nhất trong giây phút này.
"Mami, mami, đến giờ ăn cơm rồi!"
____________________ Dương Tử như bị sét đánh. Cô, Trương Nhất Sơn, A Nhan hoảng loạn nhìn nhau.
"Mami?" Tiêu Chiến nhìn đứa nhỏ chạy ra, yên lặng thu tay lại, quay người Dương Tử lại, hướng mắt về phía cô, sâu trong đồng tử tràn ra bi thương khó tả.
"... Em..."
“Hả?” Thỏ con chạy về phía Dương Tử vừa nhìn thấy Tiêu Chiến thì dừng lại, ngơ ngác nhìn anh, nhận ra người đàn ông cao như núi trước mặt mình, con bé đột nhiên nhe răng cười. ôm chân, "Papa! Là Papa !!!"
Lần này đến lượt Tiêu Chiến như bị sét đánh, đầu óc anh mông lung .
Không đợi Tiêu Chiến phản ứng, trước đây từng thấy mẹ rất thương nhớ người đàn ông trước mặt, con bé hiểu đây là bố của mình, vội vàng vòng tay qua cổ anh rồi đu lên người anh. "Papa"
~~~Hết phần 5~~~
#Emily
Comments