* III
Dương Tử cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay thật kỳ quái, thỉnh thoảng nói chuyện với anh, anh liền trìu mến nhìn mình.
Lúc đầu, cô cho rằng Tiêu Chiến đắm chìm trong nhân vật Cố Ngụy không thoát được ra, nhưng sau đó cảm thấy không đúng, dù sao bây giờ vẫn đang quay phim trong giai đoạn đầu yêu đương giữa Cố Ngụy và Lâm Chi Hiệu, anh đột nhiên vẻ mặt thâm tình, có đôi khi làm cho mình cảm thấy có chút không phải trong cảnh phim.
Trong giờ nghỉ quay phim, Dương Tử liếc nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trang điểm bên kia, ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình, cô ấy cẩn thận hỏi Nana bên cạnh.
"Nana, em nói..."
"dạ sao vậy?"
"Em nói xem, chỉ là Tiêu Chiến aa.a.a. Điều đó có nghĩa là: Anh ta... Anh ta có phải là một người si tình không? ”
"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Đó là ... chị nghĩ ... anh ấy nhìn chị với ánh mắt kỳ quái ..."
"Có gì kỳ lạ?"
"Không thể nói, nhưng mỗi lần chị nhìn anh ấy, ánh mắt anh ấy ... chị cảm thấy ... Anh ấy... nói sao nhỉ... anh ấy sẽ không hứng thú với chị, đúng không?!"
"Chị Tử, em không nghĩ vậy."
"Ý của em là gì? Nó ở chỗ nào? Tốt hơn em nên nói rõ ràng, huh!" Hai tay chống nạnh.
"Ý của em là không phải mắt đào hoa đều như vậy sao?"
"Ừm, cũng đúng thật đấy?"
“Mà này, nếu chị không nhìn anh ấy, làm sao chị biết anh ấy đang nhìn chị?” Nana khó hiểu.
"Hmm ... chị chỉ ... chị chỉ nói rằng em không nên quan tâm nó ... hahaha ... hahaha"
Về sau Dương Tử cũng không quan tâm lắm, ngẫm lại, hắn hôm nay hẳn là quá nhạy cảm.
Tuy nhiên, khi quay cảnh trên sân thượng vào buổi chiều, sự chủ động quá mức của Tiêu Chiến đã khiến Dương Tử cảm thấy sự kỳ lạ này tăng lên một tầm cao nhất định.
Trong khi các nhân viên đang bận rộn sắp xếp bối cảnh quay, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Dương Tử trong im lặng. Lúc đó Dương Tử đang xem lại kịch bản, đầu óc cô đều hướng về cảnh quay tiếp theo, nghĩ cách làm cho nhân vật Lâm Chi Hiệu trở nên đa chiều hơn, và sau đó cảm nhận thấy một người mặc áo choàng trắng ngồi bên cạnh anh ta. .
Từ khi Tiêu Chiến ngồi xuống, Dương Tử không thể chú tâm vào kịch bản được nữa, nhưng vì không biết phải nói gì, nên cô cứ nhìn vào kịch bản và đợi người ở bên nói. Sau mười phút chờ đợi, cô đọc kịch bản trên cùng một trang trong mười phút, những người xung quanh cô dường như chỉ ngồi và không nói gì với cô.
Chẳng lẽ cô thật sự đã nghĩ quá nhiều, chẳng lẽ Tiêu Chiến chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát.?
Vì vậy Dương Tử vừa nghĩ tới nên nói chuyện với anh như thế nào, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiếu Chiến một tay chống mặt, nghiêng đầu lại vẻ mặt tình thâm nhìn mình.
Dương Tử nuốt nước bọt trở lại sau khi nhếch môi định nói chuyện, anh ta đang nhìn cái quái gì vậy?
Dương Tử cảm thấy mình sắp phát điên, chủ động đi hỏi Tiêu Chiến, nhìn cô rất giống tự kiêu thái qúa, nếu không đi hỏi, Tiêu Chiến vẻ mặt si tình như vậy, làm cho tâm trạng của cô không thoải mái.
Cuối cùng, Dương Tử vẫn không hỏi được câu nào, đạo diễn đã chuẩn bị xong cho các diễn viên, gọi họ lập tức lao vào quay.
Quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ, và gần như tất cả các cảnh đã kết thúc. Sau khi quay xong, đạo diễn và các nhân viên khác thậm chí còn la ó và yêu cầu hai nhân vật chính chụp ảnh.
Bởi vì có thể dùng khi phim truyền hình sau này phát sóng, Dương Tử cũng rất hợp tác đứng cạnh Tiêu Chiến, Dương Tử sau khi chụp xong liền muốn rời đi liền bị Tiêu Chiến nắm lấy hai vai kéo lấy người cô ngả vào trong lòng ngực anh. Trong vòng tay của anh, Dương Tử toàn bộ động tác đều không có phản ứng.
Đối mặt với rất nhiều máy quay trước mặt, nam diễn viên đã làm được điều này, và Dương Tử cũng rất vất vả để làm cho anh ấy không bị mất mặt, vì vậy cô đã hợp tác và chụp thêm một vài tấm.
Trước khi trở về khách sạn sau khi tan tầm, Dương Tử lịch sự cảm ơn nhân viên và chào tạm biệt.
Khi nhìn thấy Tiêu Chiến, cô cũng gật đầu cười lễ phép, "Chiến Ca hôm nay đã làm việc chăm chỉ rồi, ngày mai gặp lại nha ~"
Tiêu Chiến nhìn cô với vẻ mặt do dự, sau đó liếc nhìn người đại diện đứng bên cạnh, sau đó chỉ vẫy tay với Dương Tử, như nhắn nhủ: “Ngày mai gặp lại.”
Dương Tử ngồi ở trên xe trở về khách sạn, một tay đỡ trán, vẻ mặt ưu sầu.
Tôi nên làm gì nếu quá để ý đến nam diễn viên?
* IV
Dương Tử cảm thấy Tiêu Chiến hôm nay thật kỳ quái, bắt đầu từ sáng thức dậy, anh như biến thành một con người khác.
Bình thường mỗi buổi sáng tỉnh lại đều chủ động hôn mình, sáng nay lúc thức dậy, mình nhìn chằm chằm anh thật lâu, cho đến khi khuôn mặt tuấn tú của anh ửng hồng, anh cũng không chủ động hôn mình một cái, thậm chí khi mình chủ động tới gần, anh còn cố ý né tránh.
Hành vi này khiến Dương Tử cảm thấy rất buồn, một lúc, cô cảm thấy người đàn ông này đã lừa dối mình để lấy giấy chứng nhận kết hôn, tình cảm cũng từ từ phai nhạt rồi.
Dương Tử có chút buồn bực đứng dậy đi vào phòng tắm, đang giặt giũ thì thấy Tiêu Chiến đang đi loanh quanh trong nhà, nhìn quanh quẩn đây đó, cứ như lần đầu tiên về nhà mình vậy.
Chờ Dương Tử rửa mặt xong, Tiếu Chiến vẫn còn loay hoay trong phòng, ngày bình thường ngay cả đánh răng cũng phải tựa vào lưng mình mới có thể hoàn thành, hôm nay thật sự quá để cho mình cảm thấy tổn thương, cho nên tình yêu thật sự đã dần phai mất phải không?
Loại cảm giác quỷ quái này, khi ăn sáng khiến Dương Tử không chịu được nên ngầm thể hiện sự khó chịu.
Dương Tử thấy người ngồi đối diện không thèm cắn một miếng bữa sáng đã chuẩn bị cẩn thận, cứ cầm điện thoại không biết đang nhìn cái gì, thậm chí còn trợn tròn mắt tỏ vẻ kinh ngạc. .
Dương Tử để đũa trong tay xuống, đứng dậy, hai tay chống xuống bàn ăn, cúi người nhìn màn hình điện thoại di động.
Em muốn xem mỹ nhân nào khiến anh phải bận tâm đến chuyện trà ko uống cơm không ăn, đến nỗi sáng sớm ra anh vội ôm điện thoại cũng không thèm nhìn em!
Sau đó, Dương Tử chụp ảnh chính mình từ màn hình điện thoại của Tiêu Chiến, "Kỳ lạ anh không chịu ăn gì vào sáng sớm chỉ để ngồi xem anh đẹp trai như thế nào?"
Nghe được giọng nói bất mãn của Dương Tử, Tiêu Chiến mới định thần lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn Tiếu Chiến không nói gì, tính tình tốt đẹp của Dương Tử lúc này đều bay sạch. Tay phải dùng sức vỗ bàn, lấy hơi nói: "Ý anh là sao? Bây giờ anh đã bắt đầu phớt lờ em sao? Hôm qua còn kêu vợ yêu, hôm nay ngay cả một câu cũng không nói với em! ”
Nói cho cùng, Tiêu Chiến lúc này vẫn là người chưa kết hôn, thậm chí chỉ mới quen Dương Tử trong thời gian ngắn.
Lúc này anh cũng không có quen việc ở chung giống vợ chồng, cũng không hiểu tương lai mình là da mặt dày bao nhiêu khi cả ngày dính vào Dương Tử, cho nên bị tính tình nhỏ bé đột ngột của nàng nói sửng sốt.
Dương Tử nhìn anh vẫn không nói tiếng nào, đôi mắt xinh đã ngấn lệ, cái miệng nhỏ nhắn sụp xuống bắt đầu nức nở.
Cho dù Tiêu Chiến có ngốc đến đâu, anh cũng biết nếu cứ để Dương Tử hiểu lầm như thế này, e rằng mối tình đôi lứa yêu nhau này sẽ chấm dứt. Rốt cuộc, anh chỉ nhìn thấy từ các phương tiện truyền thông trên Internet báo chí liên quan đến màn cầu hôn của anh ấy với Dương Tử, cùng với hiện trường hôn lễ anh khóc không thành tiếng, còn có bao nhiêu ân ái nhiều ngọt ngào sau khi kết hôn.
Cô vợ mà mình dù sao cũng đã vất vả để đuổi theo, nên anh không thể tự tay hủy hoại những gì bàn tay mình làm ra trước đây.
Tiêu Chiến đứng dậy đi vòng qua bàn ăn đi đến chỗ Dương Tử, anh choàng tay qua người Dương Tử đang khóc như mưa rơi, anh đặt cằm lên trán cô, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô. .
"Vợ ơi"
Dương Tử thì thào ôm Tiêu Chiến, một tay ôm ngực, "Anh có biết bây giờ anh đang gọi em là vợ của anh không?!"
"Được rồi, được rồi, không khóc, ngoan~"
"Anh nói không khóc thì em sẽ không khóc?..."
"..." Vậy muốn anh làm sao bây giờ? Tiêu Chiến cũng cảm thấy khó xử, lại không có biện pháp dỗ dành nàng.
"Ừm?" Khóe mắt Dương Tử đẫm nước mắt, bĩu môi ngẩng đầu nhìn anh.
"..."
Tiếu Chiến nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đau lòng, dù sao sớm muộn gì cũng là lão bà của mình, tương lai cũng vậy, hôn một cái cũng không tính là lợi dụng.
Vì vậy Tiêu Chiến cúi đầu hôn Dương Tử, sau khi hôn xong, tiếng khóc của Dương Tử cũng ngừng lại, nhưng Dương Tử đâu phải chỉ cần một nụ hôn là có thể dỗ được.
Dương Tử đột nhiên dùng hai tay choàng cổ anh, nhón chân lên hôn anh, ban đầu hôn nhẹ nhàng, sau lại chủ động hôn sâu hơn.
Lúc này đang miên man, sự tỉnh táo đang dần mất đi, phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát thì lúc này điện thoại của Dương Tử vang lên.
Trán hai người chạm vào nhau thở hổn hển, "Em ... Em sẽ trả lời cuộc gọi ..." Dương Tử buông lỏng tay qua cổ anh, cầm điện thoại trên bàn lên, Tiêu Chiến dựa vào bàn bình tĩnh lại, thở phào, bắt đầu lên án bản thân tại sao lại không thể kiềm chế được như vậy!
"Hmm tôi nghe."
"Ồ, tôi không có quên, tôi không có quên..."
"Hả? Đều ở dưới lầu sao?"
"Được, được rồi, lát nữa tôi sẽ đến."
"Hừ... Ô, sư huynh, ta thật sự không có quên..."
"Mười phút, mười phút nữa xuống lầu!"
Cúp điện thoại xong, Dương Tử nhìn Tiêu Chiến xin lỗi. "Em quên mất hôm nay đi Thượng Hải có sự kiện công tác, tài xế đã đợi ở dưới lầu..."
Tiêu Chiến cũng biết cô ấy sẽ lập tức đi ra ngoài, chuyện vừa rồi đột ngột phải dừng lại, trong lòng anh sao lại có chút hụt hẫng? !
"Ừm, tốt. Vậy thì ... vậy thì em đi đường cẩn thận, về sớm."
"Ôi ... tối nay em sợ sẽ về muộn quá, có khả năng sáng mai em mới về. Hôm nay anh phải ngoan ngoãn ở nhà nha ~" Dương Tử bước tới ôm lấy anh, bàn tay Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
"Ừm, anh sẽ đợi em."
Rồi Tiêu Chiến tiễn Dương Tử ra cửa, thân mật hôn tạm biệt.
Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng của cô và cánh cửa từ từ đóng lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút trống trải.
Hóa ra có một gia đình với người mình yêu thương mới là điều hạnh phúc biết bao....
Một ngày mà Dương Tử vắng mặt, Tiêu Chiến theo nghĩa lý, anh không quá lo lắng về thân phận của mình sẽ bị cô phát hiện, điều đáng sợ chính là anh sẽ phát sinh những hành động không thể kiềm chế.
Tiêu Chiến đã học được một số kinh nghiệm liên quan về bản thân trong nhiều năm, và dành rất nhiều suy nghĩ để tìm kiếm những mẩu tin liên quan đến Dương Tử.
Buổi tối, Tiêu Chiến nằm trên giường một mình, nhìn ảnh chụp chung trên điện thoại của hai người, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp, ánh mắt mang theo ý cười, cuộc sống không biết từ khi nào đã trở lại như cũ, tất cả những điều này mặc dù không thực sự quá mơ mộng, nhưng bản thân anh mong trong tương lai sẽ thực sự hạnh phúc.
* V
Tiêu Chiến tỉnh dậy lúc 7:30 sáng, mở mắt ra đã thấy mọi thứ quen thuộc, quay đầu liếc nhìn về phía kia, tại sao chỉ có một mình anh?
"Vợ anh rõ ràng đã về, tại sao quay đầu lại không thấy vợ? Điều này, hay cô ấy đã đi đâu? Vợ yêu ngọt ngào của anh đã đi đâu rồi?"
Ngồi dậy nhìn xung quanh rồi u sầu thất thần, Tiêu Chiến cảm thấy mình bị cuộc đời trêu đùa, nguyện vọng trước khi đi ngủ không phải như thế này!
Cửa phòng đúng lúc này mở ra, Dương Tử vì chuyến bay sớm đã vội vàng về nhà, nhìn "cún lớn" trên giường, trong lòng vui mừng nhảy dựng lên. Không biết diễn tả nó ra sao nữa? Có vẻ điều này quá giống ánh mắt của một chú chó khi nhìn thấy bộ xương thân yêu của mình.
......
Dương Tử bị ai đó hôn say đắm rồi ngã xuống giường, thầm nghĩ ông xã hôm nay có chút kỳ quái!
* VI
Tiêu Chiến tỉnh dậy và nhìn thấy một căn phòng quen thuộc, anh ngồi bên giường và suy nghĩ rất lâu, tất cả những điều này là thật hay là một giấc mơ?
Sau đó anh lấy điện thoại ra xem ngày tháng thì đã là ngày 21 rồi, tưởng như không phải là mơ. Anh cũng không vất vả nhiều, đứng dậy tắm rửa, đúng giờ mở cửa, nhìn thấy Trợ lý đang chuẩn bị giơ tay định gõ cửa.
Nhìn bộ dạng hôm nay của Tiêu Chiến, khá thả lỏng, "Anh hai, tài xế ở dưới lầu, đi thôi."
Tiêu Chiến mỉm cười khiêm tốn, gật đầu, đeo khẩu trang và đội mũ và đi theo Trợ lý ra ngoài.
Trên đường đến phim trường, người đại diện nhìn Tiêu Chiến đang tập trung vào kịch bản, trong lòng dần dần buông bỏ sự lo lắng, lẽ ra anh nên nghe những gì Tiêu Chiến nói ngày hôm qua.
Khi Tiêu Chiến đến phim trường thì Dương Tử cũng đã đến, cô ấy đã trang điểm và làm tóc xong xuôi, cô ấy đang nói chuyện với nhân viên bằng thứ ngôn ngữ phổ biến nhất bây giờ, thấy Tiêu Chiến đến, cô vội chạy lại và chào hỏi. " Chiến ca chào buổi sáng ~ "
Tiêu Chiến lịch sự trả lời "Buổi sáng tốt lành."
Dương Tử mở to hai mắt nhìn anh cẩn thận, sau đó che miệng cười nói: "Chiến ca hôm nay xem ra vẫn bình thường a ~"
"Sao vậy?"
"Hahahaha, không có gì đâu, hôm nay xem ra em ko phải cổ vũ rồi ~"
~~~~
Nhìn bóng lưng Dương Tử vui vẻ, lại nghĩ tới bóng lưng của người vào ngày hôm qua bất chợt không muốn biến mất.
Tiêu Chiến thầm nghĩ mình nên hạnh phúc như thế này mỗi ngày khi được ở bên cô ấy.
"Rất vui được gặp em, vợ tương lai của anh."
------Kết thúc------
Câu chuyện này tác giả nói về hiện tại đan xen những giấc mơ của Tiêu Chiến xuyên không đến tương lai và biết được rằng Dương Tử trong tương lai sẽ là vợ của mình :D. Hơi rối một chút nhưng đọc lại hoàn chỉnh cả hai phần các bạn sẽ hiểu.
Comments