top of page

Bỗng Một Ngày Nào Đó - Tác Giả 乔野

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

*I


Lúc Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện trong lòng trống rỗng, dùng tay dò xét ở bên cạnh, phát hiện bên cạnh là một khoảng trống, lạnh lẽo.


"Vợ..."


Không có câu trả lời.


Đưa tay về phía tủ đầu giường, vị trí quen thuộc nhưng không chạm được vào công tắc đèn cạnh giường ngủ, trong lòng trầm xuống, sau đó bật người ngồi dậy, cả phòng chỉ có rèm cửa được chút ánh sáng chiếu vào.


Tiếu Chiến vội vàng xuống giường ngay cả giày cũng không kịp đi, chạy về phía ánh sáng, kéo tấm rèm cửa ra. Với sự trợ giúp của ánh trăng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng tìm được công tắc, trong chốc lát đèn cũng sáng lên, sau đó anh chân trần đứng trên sàn nhà nhìn căn phòng xa lạ nhưng có chút quen thuộc này.


Đây là ở đâu?

Vợ yêu thơm thơm, mềm mại mềm mại của mình đâu rồi?

Bây giờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

...


Nhìn vào tiện nghi phòng ốc cũng đủ biết rằng Tiêu Chiến đang ở trong phòng của khách sạn nào đó, nhưng không phải là anh đi nghỉ với vợ ở nhà sao? Trước khi đi ngủ còn cùng vợ lên kế hoạch đi chơi xung quanh vài ngày, sao giờ lại thức dậy ở nơi xa lạ này?


Đây là một giấc mơ, nó phải chăng là một giấc mơ, nó thật là khủng khiếp!


Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi lâu rốt cục nhớ ra, vội vàng gọi điện thoại cho vợ, vì thế sau một hồi lục lọi tìm kiếm trong ngăn kéo tủ đầu giường nhìn thấy điện thoại di động của mình.


Không, tôi nên gọi số điện thoại cũ của mình.


Tất cả 2023, tại sao điện thoại di động vẫn là mô hình cũ này?!


Lúc này một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Tiêu Chiến, anh dùng sức nuốt nước miếng, bật sáng màn hình, thứ ba 20/08/2019 03:52 mấy chữ to trong nháy mắt lấy đi tất cả suy nghĩ của Tiêu Chiến.

Sau đó lại tay run rẩy mở bản đồ định vị, Vô Tích.

Tôi chỉ nói căn phòng này hơi quen thuộc! Tôi sẽ đi! Vượt qua?!


Trợ lý gõ cửa phòng Tiêu Chiến, nhìn thấy đầu tóc Tiếu Chiến bù xù, vẻ mặt mệt mỏi.


"Anh hai, anh sẽ không thức cả đêm đấy chứ?." Trợ lý mập mạp cẩn thận hỏi Tiêu Chiến một chút.


Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mặt trợ lý, nhìn thật lâu, thăm dò hỏi một câu :Năm nay là năm 2019 hay 2023? ”


"..." Anh điên hay bị bệnh?

Trợ lý vẻ mặt kinh ngạc" Hả? 20..2019. anh bạn ơi! ”


Tiêu Chiến không trả lời, liếc một cái, bơ phờ ngồi lại xuống giường.


"Anh hai, hôm nay anh có rất nhiều nhiệm vụ quay phim hơn một chút, chúng tôi muốn. Muốn về sớm một chút." Nhìn Tiếu Chiến ngồi trên giường không nhúc nhích "Anh hai ?...”


“... Tôi có thể xin nghỉ phép từ đoàn làm phim không? ”

Đương nhiên không thể, Tiêu Chiến đến trường quay, nhìn nhân viên bận rộn đang bố trí cảnh quay, máy móc chào hỏi nhân viên làm việc đi ngang qua, đầu óc vẫn đang suy nghĩ rối rắm vấn đề vướng mắc theo cách của mình.


Tôi đã trở lại từ tương lai hoặc tất cả điều này là một giấc mơ dài, tôi vừa thức dậy từ một giấc mơ? Nếu đó là một giấc mơ, nó là quá thực tế! Nếu nó không phải là một giấc mơ, là nó có thật? Cơ hội là gì? Làm thế nào chúng ta có thể quay trở lại???

Quá khó khăn, thực sự quá khó khăn!!.


"Này, tiểu Tán ca ca~"

Giọng nói Dương Tử sảng khoái vang lên từ sau lưng, Tiêu Chiến xoay người liền nhìn thấy cô nàng cười rạng rỡ, nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc thân thiết này nhất thời cảm xúc lẫn lộn.


Than ôi, từ "chồng" mà giờ trở lại anh trai Tiểu Tán. Đúng là nỗi buồn!


"Tại sao anh không nói chuyện?" Dương Tử đưa tay lắc lư trước mặt Tiêu Chiến.


"Ừm... À... Không..."


"Hôm nay, nào đi thôi~" Cô gái sinh khí nói xong vỗ vỗ vai anh, trong tay còn cầm kịch bản, trực tiếp đi về phía đạo diễn.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Dương Tử, nội tâm thầm khen vợ tôi hôm nay thật đẹp, đáng tiếc bây giờ không thể ôm hay hôn, chỉ có thể nhìn.

Quá khó chịu, thực sự quá khó chịu.


Một ngày sau khi quay phim kết thúc, Tiêu Chiến ngồi trên xe trở về khách sạn, người đại diện nhìn vẻ mặt ngẩn người của Tiêu Chiến, với vẻ mặt kinh ngạc liền nhắc nhở một câu: "Hôm nay anh hình như cả một ngày đều đang nhìn cô Dương Tử, cô ấy sẽ hứng thú với cậu chứ. ”


“......”


"Tôi có thể nhắc nhở cậu a, câu bây giờ vừa mới nổi, yêu đương chính là tự hủy tiền đồ, tôi muốn cậu chính là suy nghĩ rõ ràng ra."


Tiêu Chiến nhìn người đại diện, âm thầm oán trách, vợ tôi, hiện tại không thể hôn không thể ôm, nhìn hai mắt cũng không được ư?!

Quá khó, tôi thực sự thấy quá khó.


Buổi tối tắm xong nằm trên giường, trải qua một ngày như vậy, Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi về thể chất và tinh thần, trước khi đi ngủ lòng anh thành kính cầu nguyện, hy vọng tỉnh lại hết thảy mọi chuyện trở về bình thường, và cô vợ dịu dàng cũng trong vòng tay anh.




*II


Tiêu Chiến mơ mơ màng màng tỉnh lại, đột nhiên ý thức được có người đang ôm mình, trong đầu không khỏi kinh ngạc, nhất thời nghĩ đến bốn chữ lớn, uống rượu loạn tính?!


Cẩn thận suy nghĩ một chút, hôm qua sau khi quay xong, đồng nghiệp trong đoàn làm phim tuy rằng cùng nhau tụ tập ăn cơm, nhưng mọi người đều vì buổi quay ngày hôm sau nên quyết định không uống rượu, mình rất rõ ràng nhớ rõ lúc ngủ mình là một mình mà!

Vậy chuyện gì đang xảy ra bây giờ?


Sau khi trải qua một hồi động não, việc cấp bách vẫn là bật đèn xác nhận người bên cạnh mình là ai, sau đó tính toán bước tiếp theo.


Kết quả Tiêu Chiến vừa mới di chuyển đến bên giường một chút, người bên cạnh hình như tỉnh lại, tay đặt ở thắt lưng anh vẫn còn ôm chặt, giọng nói mê hoặc ngọt như sữa hơi khàn khàn hỏi: "Chồng... Mấy giờ rồi...?"


Chồng? Tại sao lại là chồng?


Chờ một chút, giọng nói này dường như hơi quen thuộc, giống như hai ngày này thường nghe thấy giọng nói này.


Tiêu Chiến còn chưa nghĩ ra muốn trả lời như thế nào, người đó đã hướng cánh tay kề sát mặt anh vài phần, cuối cùng còn xoa mặt anh.


Anh nín thở nằm xuống, không dám nhúc nhích, một lát sau, nghe thấy hơi thở của người kia trầm xuống vài phần, hẳn là lại ngủ thiếp đi. Bây giờ thì sao?


Tiêu Chiến lúc này còn chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, người đang ngủ kia lúc này lại bất an, bàn tay vốn đặt ở bên hông anh đột nhiên di chuyển về phía bụng anh rồi lại di chuyển xuống phía dưới..


Trên người Tiêu Chiến lúc này nóng bừng, vội vàng nắm lấy bàn tay kia, bất an, "Khụ. Ngươi." Anh cố gắng bình tĩnh hít thở một chút, chậm rãi buông tay bàn tay anh vừa nắm lấy, nhưng người kia cũng không tỉnh lại, chỉ là ríu miệng, sau đó xoay người tiếp tục ngủ.


Lại một lát sau, Tiêu Chiến chậm rãi rút lại cánh tay bị đè đến tê dại cảu mình ra, dùng động tác cực nhẹ, chậm rãi di chuyển về phía mép giường, tay vừa vươn đến bàn cạnh giường ngủ, liền không cẩn thận chạm vào công tắc đèn cạnh giường ngủ, còn chưa hết nghi hoặc, bỗng anh bị ánh sáng bất thình lình chiếu nheo mắt, sau đó mắt liền nhìn thấy một căn phòng hoàn toàn xa lạ.


Người ngủ bên cạnh lúc này cũng tỉnh lại, khẽ thở dài, sau đó chậm rãi ngồi dậy, nhắm mắt lại , ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, "Sao: "Sao vậy. Có chuyện gì vậy? ” Tiêu Chiến lúc này đã không kịp cảm thán thì ra người ngủ bên cạnh mình là Dương Tử, bởi vì càng khiến anh khiếp sợ chính là bức ảnh cưới của hai người trên tường.


Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?


"Lão", Một người vợ? ”


"Ừm?"


"Bây giờ... là năm bao nhiêu ? ”


"..." Dương Tử nhắm mắt nghiêng đầu không hiểu sao lại bị câu hỏi của Tiêu Chiến hỏi không thể giải thích được, mở hai mắt tỉnh táo trở lại, nhìn thấy chồng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, cô đứng dậy lấy tay sờ sờ trán anh, trong miệng còn niệm có từ "Không sốt a".


Dương Tử mặc váy ngủ ren, bởi vì đột nhiên cử động, dây váy một bên tuột xuống, Tiêu Chiến nhìn thấy, đột nhiên ánh mắt tràn đầy xuân sắc, cổ họng lăn qua, dùng sức nuốt nước miếng, sau đó lại vội vàng nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm "Không nhìn thấy gì, không thấy gì."


Nhìn chồng mình vừa lắc đầu vừa lải nhải không biết đang nói cái gì, Dương Tử thoáng chốc cảm thấy lúc anh ngủ mơ mơ màng cũng rất đáng yêu, vì thế liền tiến lên hôn anh một cái, sau đó nhìn anh cười nói: "Năm 2023 rồi, bây giờ còn sớm, ngủ đi~"


Tiếu Chiến vừa bị nụ hôn bất thình lình dọa sợ, nghe nàng nói ra năm 2023 lại một lần nữa sốc trong giây lát.


Băng qua?


Trong đầu rối rắm, một lần nữa nằm xuống giường, nghe tiếng nàng thở bên tai dần dần bình tĩnh , không có bất kỳ manh mối nào.




____ Còn tiếp ____


213 views0 comments

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page