top of page

Bước thêm một bước ôm em - Tac giả Gru Gru

Writer's picture: XiaoZhan YangZi VietNam FanCoupleXiaoZhan YangZi VietNam FanCouple

Tiêu Chiến ngó lối đi xuống trước mặt anh, chìa tay về phía Tử nói:


- Đi lối này nhanh hơn này.


Dương Tử không nhìn sang, mắt kiên định nhìn vào đuôi váy của nữ nghệ sĩ phía trước để khỏi dẫm vào, từ từ bước xuống sân khấu. Thấy Dương Tử đi thẳng, Tiêu Chiến cũng bước xuống và đi sát cạnh cô, vui vẻ trò chuyện giống như trạng thái vốn có giữa hai người trước sự kiện.


- Em bay chuyến nào? Có phải quay lại đoàn phim ngay không?


Nhưng dường như Dương Tử đang tập trung vào đôi giày cao gót dưới chân, bước có chút vội vã và căng thẳng, cô chỉ mải nói chuyện với trợ lí:


- Vào xe ngay thôi, cái đôi giày này sắp giết chết tôi rồi.


Giọng nói pha cả chút cười đùa thường nhật, vô tình không để ý đến câu hỏi của Tiêu Chiến. Trợ lí của Tiêu Chiến cũng chỉ anh lối đi, hai người họ mỗi người một ngả, Tiêu Chiến nhìn lại như chờ đợi Dương Tử ngoái lại tạm biệt anh, nhưng tuyệt nhiên không có điều đó. Một cảm giác lạ lùng, trống rỗng không tả được thành lời. Chân bước theo trợ lí, anh giữ gương mặt lạnh lùng, đôi mày cau lại mà người nào nhìn vào sẽ phải hét lên: “Ôi hảo soái”. Trợ lí cũng không nhận ra điều gì khác thường, họ vẫn nghĩ đó là dáng vẻ chuyển mình của người đàn ông sắp 30.


Dương Tử lên xe, cô sắt đá không quay lại nhìn theo Tiêu Chiến. Không phải tai cô không nghe thấy lời của anh, mà vì tim cô không cho phép mình trả lời. Xe đã lướt đi mà trong đầu cô vẫn loanh quanh nghi hoặc: “Liệu anh có nhận ra sự kì lạ của cô không? Có biết cô đang buồn thế nào không?”. Và rồi, cô không nén được tiếng thở dài. Ánh mắt đượm buồn lẩn trốn theo những bóng hình loang loáng lướt ngoài cửa kính ô tô trong khi mấy người trợ lí và nhân viên còn đang bận rộn thảo luận về công việc của ngày hôm sau nên không ai để ý đến tâm trạng của cô. Thực ra, lâu nay, trạng thái của Tử khá tốt, chính cô cũng không thể nghĩ mình lại rơi vào tâm trạng kì kì quái quái của lúc này. Vâng, đã nhiều lần cô tự cười bản thân và nhắc nhở mình: “Tôi và anh ấy chỉ là bạn diễn, hết vai diễn là đồng nghiệp, là đồng nghiệp, gặp lại nhau, cũng chỉ là đồng nghiệp cũ, chỉ như vậy”.


Nhưng đôi khi, trái tim thiếu nữ vẫn khiến cô hồi hộp khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cử chỉ dịu dàng của anh. Mơ mộng ít thôi, cô tự nhủ, nhưng lại muốn cất giấu ánh mắt đó trong tim mình.


Tối đó, Tiêu Chiến trở về khách sạn, không ngủ được. Anh mở điện thoại, muốn nhắn tin cho ai đó, rồi lại thôi. Phân vân hồi lâu, anh lại chán nản mở weibo giết thời gian. Một loại video song ca của anh và Dương Tử ngập tràn trên mạng. Hình ảnh biển đỏ, khán giả gào thét lại ùa về. Giây phút đứng trên sân khấu, anh không nghĩ mình lại xúc động đến như vậy. Khi sống mũi anh cay cay, khoé mắt anh chợt đỏ, khoé miệng vô thức không thể làm chủ, chợt anh cảm nhận một ánh mắt dịu dàng đang lướt nhẹ lên khuôn mặt mình. Anh quay sang, Dương Tử đang nhìn anh trìu mến, cô nhẹ nhàng nói với anh:


“Cố lên!”


Khi ấy, lòng anh cảm thấy ấm áp như một chú mèo con đang rét cóng được sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời. Tiêu Chiến tua đi tua lại đoạn video đó để ngắm nhìn ánh mắt của Dương Tử. Là cô đang nhìn anh, cổ vũ anh, hay là diễn viên Dương Tử đang diễn vai Hiệu Hiệu? Một cảm giác mụ mị, tối tăm không thể lí giải đeo bám tâm hồn anh. Anh với cô là gì, là một đồng nghiệp, một người bạn diễn của một vai diễn đã qua, rồi cô và anh sẽ dần trở nên xa lạ, và giờ đây cô đang mải miết với những vai diễn mới, bạn diễn khác, hay cô đã để anh bước vào cuộc đời cô, dù chỉ như một người bạn? Tại sao người con gái dịu dàng đứng bên anh trên sân khấu, lại cũng là người lạnh lùng cự tuyệt ánh nhìn của anh khi trao giải, chỉ ngay sau đó nửa tiếng đồng hồ?


Tiêu Chiến lục tìm video quay lại khi nhận giải. Gương mặt của anh, người ngoài có thể không nhận ra, nhưng sao cô lại cố vờ như không hiểu? Trên sân khấu, đôi lông mày anh chau lại, ánh mắt nhìn cô cương nghị để thay cho câu hỏi: “Em làm sao vậy? Có chuyện gì thế?” Nhưng cô chỉ hoàn toàn im lặng, không nhìn anh. Gương mặt lạnh lùng mà bình thản, giá băng như mặt nước phẳng lặng, vô tình.


Điện thoại Dương Tử chợt vang lên chuông báo tin nhắn. Cô mệt mỏi cầm điện thoại lên. Khi nhìn thấy đó là tin nhắn của Tiêu Chiến, cô không kìm được mà vội mở ra xem, chỉ có gương mặt vẫn ủ rũ không thay đổi. Tiêu Chiến gửi cô một đường link video song ca của hai người, bên dưới là dòng tin nhắn:


“Có phải rất giống Hiệu Hiệu và Cố Nguỵ không?”


Xem đoạn video, cô chợt thở dài. Phải rồi. Ánh mắt đó là Cố Nguỵ. Cô nhắn lại:


“Đúng là hai người họ. Chúng ta diễn rất tốt nhỉ. Tất cả vì Dư sinh lên sóng. Cố lên!”


Nhận được tin nhắn của Dương Tử, Tiêu Chiến thấy như có một mũi tên bằng băng đâm vào ngực. Làm sao có thể là Cố Nguỵ và Hiệu Hiệu? Đó chẳng phải là anh và em sao? Tiêu chiến thở dài. Anh muốn cô chú ý vào hai từ “rất giống”, nhưng cô lại khẳng định “đúng là” họ.


Anh chợt thấy một cảm giác bực bội khó chịu nghèn nghẹn ở cổ. Gần 30 tuổi, sao cảm thấy mình thật chẳng hơn gì thằng bé mới lớn, muốn diễn giải ý nghĩ mà sao lại khó khăn đến vậy. Anh muốn chất vấn cô, muốn hỏi cô khi nhận giải làm sao mà lạnh lùng như vậy, vì sao dửng dưng với anh khi ra về, vì sao không tạm biệt. Nhưng lại thấy mình thật trẻ con và vô lí, anh chỉ có thể thở dài, tin nhắn gửi đi chỉ vẻn bẹn:


“Em có vẻ mệt đúng không? Nghỉ sớm đi”.


Ở nơi Dương Tử, một tiếng thở dài cũng nhè nhẹ phát ra khi cô đọc dòng tin nhắn của Tiêu Chiến. Còn nhắn gì nữa chứ. Một cách trả lời cho xong của anh để kết thúc cuộc trò chuyện thôi mà. Đặt điện thoại sang bên cạnh, cô lại nhớ lại nụ cười và ánh mắt của Tiêu Chiến dành cho nữ nghệ sĩ ở bên cạnh anh hôm nay. Khi cô ấy đến bên và ngồi xuống, anh thật đã rất vui vẻ trò chuyện, quan tâm. Quả là, khi đó, cô đã quay đi để không cảm thấy sự dư thừa của mình ở bên anh. Cô cũng chỉ như những đồng nghiệp nữ khác. Với anh, ai cũng như ai. Một người đàn ông trầm ổn và lịch thiệp. Chỉ là cô đã tự lãng mạn mà thôi.


Tiêu Chiến không ngủ được. Sự im lặng của Dương Tử làm anh nhói lòng. Anh tự vấn bản thân từ những gì anh hiểu về cô, để cố tìm ra một câu trả lời phù hợp cho sự lạnh nhạt của cô đối với anh. Chán nản lướt weibo, anh bất giác nhận ra những đoạn video của mấy fan CP với tiêu đề gán ghép anh và một nữ nghệ sĩ khác cùng trên sân khấu nhận giải. Họ đếm số lần anh quay sang trò chuyện, cười đùa và nhìn nữ nghệ sĩ kia. Cbiz vốn là như vậy, chỉ cần đứng cạnh nhau là nghiễm nhiên trở thành CP. Điều đó chẳng lạ lùng gì, chào hỏi lịch sự cũng trở thành tán tỉnh, chỉ trong giới với nhau mới hiểu, vậy nên anh cũng không mấy bận tâm. Tiêu Chiến mở lại tin nhắn của anh và Dương Tử, đọc đi đọc lại những tin nhắn mình gửi đi, hồ nghi bản thân có nói lời nào không đúng khiến cô giận. Nhưng chẳng có một manh mối nào. Tắt điện thoại và nằm nhìn trần nhà một cách bất lực. Cái tâm trạng này, thật ngột ngạt trong lồng ngực. Chẳng lẽ con gái là như vậy sao? Thật khó hiểu!


***


Nhận lời mời tham gia Đêm vượt thời gian của đài Đông Phương.


Tiêu Chiến coi đây là một dịp để mình báo đáp những người đã giúp đỡ anh rất nhiều khi mới vào nghề. Nhưng quan trọng hơn, anh biết Dương Tử cũng được mời đến chương trình.


Tập dượt cho chương trình Đêm vượt thời gian, Tiêu Chiến thi thoảng trở nên lơ đãng. Nhất là khi cánh cửa phòng tập mở ra, hoặc khi đứng ngoài đại sảnh, người ta lại thấy Tiêu Chiến ngó nghiêng như tìm kiếm ai đó. Thấy sắc mặt bất ổn của Tiêu Chiến, Na tỉ nhìn anh tinh quái nói:


“Ai bắt mất hồn?”


Câu hỏi bất ngờ làm Tiêu chiến giật mình cười gượng:


“Gì cơ ạ” và cười chữa thẹn.


Na tỉ so vai cười đắc thắng như muốn nói: “Lừa ai hả cậu em?”.


Tắt nụ cười, Tiêu Chiến lại vô thức thở dài, rồi không kìm được mà cảm thán: “Con gái thật khó hiểu!”


Câu nói vu vơ nhưng đúng vấn đề của Tiêu Chiến làm Na tỉ bật cười. Nhưng chị lập tức nghiêm nghị dí sát đầu về phía Tiêu Chiến nói từng chữ:


“Con gái không khó hiểu. Chỉ là khi-yêu-thì-khó-hiểu!”.


Tiêu Chiến bất giác không kiềm chế được nụ cười mãn nguyện với câu trả lời đi vào lòng người của tỉ tỉ. Không để Tiêu Chiến nói gì, Na tỉ nói tiếp:


“Ai?”.


Chiến lắc đầu: “Chưa thể nói được, tỉ ạ.”.


Na tỉ, vốn hiểu con người Tiêu Chiến, nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Em đã suy nghĩ kĩ chưa? Dự định tương lai của em thì sao?”.


Tiêu Chiến nhìn vào mắt Na tỉ, anh không trả lời ngay, giống như đang muốn sắp xếp câu trả lời của mình một cách gọn gàng nhất:


“Tình cảm, quả thực không thể nghĩ, cũng không thể có kế hoạch tỉ ạ”. Dừng lại, Tiêu Chiến nhìn sâu hơn vào mắt Na tỉ và nói tiếp:


“Khi chưa gặp được người đó, em dự định rất nhiều điều, thậm chí vẽ ra tiêu chuẩn người đó như thế nào. Nhưng khi gặp được người đó rồi, em mới hiểu, thì ra, quan trọng nhất là người đó có tình cảm với mình hay không. Mình không thể quyết định được điều gì, cho đến khi chắc chắn được về tình cảm của người đó”.


Na tỉ nhìn Tiêu Chiến, nửa phần lo lắng, nửa phần thấu hiểu: “Cô gái ấy là người như thế nào?”


Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: “Em không biết dùng từ ngữ nào để nói về cô ấy. Nhưng cô ấy là người hiểu em. Em cảm thấy chẳng cần gì khi ở bên cô ấy”.


Na tỉ nghiêng đầu, nhìn Tiêu Chiến, vỗ nhẹ lên vai anh, nói: “Cậu bé à, tỉ chúc phúc cho em. Tỉ tin là sự chân thành sẽ giúp những con người chân tình đến được với nhau. Nhớ là cho chị gặp cô gái đó đầu tiên nhé!”.


“Sẽ sớm thôi, sẽ sớm gặp thôi tỉ ạ”. Tiêu Chiến nhìn Na tỉ, gật đầu chắc chắn.


***


#Emily - Đây là truyện do một chị fan CP nhà mình viết, chị bên VN mình luôn nha, Hàng Việt Nam đó mọi người :D Cảm ơn chị đã gửi bài về cho page, mong sẽ nhận được nhiều bài của chị hơn nữa ! <3


- Qua đây, bạn nào có năng khiếu viết truyện, có thể viết truyện về CP nhà mình, muốn đăng bài cho mọi người cùng đọc thì có thể viết và gửi về Mail của page nha: tieutu19911992@gmail.com (tieutu không viết hoa chữ cái dầu nhé, mọi người cẩn thận không nhầm nha)

421 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


Post: Blog2_Post

Subscribe Form

Thanks for submitting!

©2021 by ๖ۣۜTử ๖ۣۜKhí ๖ۣۜĐông ๖ۣۜLai ღ ๖ۣۜChiến ๖ۣۜVô ๖ۣۜBất ๖ۣۜBại. Proudly created with Wix.com

bottom of page