1
Sáng nay, khi Tiêu Chiến ngậm nửa quả táo lủng lẳng trong miệng và cưỡi một con lừa đen đến phim trường, cả phim trường đều xôn xao!
Tin tức lan nhanh, rồi nhanh chóng bị phong tỏa lại. Nhưng vẫn không ngăn được sự xâm nhập nhanh chóng của một số người trong khu vực đoàn phim.
Dương Tử đang quay phim ở đoàn phim Hương Phai bên cạnh, tuy nhiên có thông tin mới về người ấy được cập nhật, cô ưu tiên mở ra xem
Khi đó, Dương Tử đang ngồi trên ghế, và chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho cô. Khi nghe tin tức lúc nãy, cô ấy hơi cau mày, cuộn kịch bản vào một cái ống và gõ vào đầu gối của mình.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ về tin tức vừa rồi, thật quá đáng ... cho dù có ở nhóm bên cạnh, nếu không gặp trực tiếp cô cũng sẽ không tin.
Trong tiềm thức thì ấn tượng của cô về người bạn Tiêu Chiến không chỉ là một hình tượng hoàn hảo của một quý ông, chu đáo, kiềm chế, dịu dàng và dễ khiến phái nữ cảm nắng, mà còn là một diễn viên tuyệt đối tận tâm.
Chắc chắn không phải ...
"Bang! Kacha——"
"Ah !!!" "Ah——"
Một tiếng động lớn kèm theo tiếng la hét hoảng sợ, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Đám đông chạy tứ phía, và tình cờ cho cô một tầm nhìn rộng lớn.
Phần ngăn cách giữa hai đoàn làm phim bị hở ra một lỗ thủng thật lớn, Trầm Vụn bên này kinh hoảng chưa ổn định, cùng đoàn làm phim Ngọc Cốt Dao mắt đẫm lệ phía đối diện, hai bên nhìn nhau.
Trong không khí rải rác các hạt bụi bị rung chuyển, dường như đều bị ngưng tụ trong bầu không khí căng thẳng.
Và một bóng đen cao đứng ở nơi xảy ra vụ nổ
Dương Tử nhìn từ xa đã thấy khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt, dùng dây thừng màu đỏ tươi buộc tóc cao, một tay cầm nửa quả táo buông thõng tự do, tay còn lại buông lỏng ở thắt lưng và một cây sáo buộc bên hông.
Hắn liếc mắt nhìn sang bên này một cái, với nụ cười rạng rỡ nơi khóe mắt và đôi môi.
Làm cho người ta từ lòng bàn chân lan truyền lên trên khắp cơ thể cái cảm giác lạnh lẽo.
Không giống nhau, đây tuyệt đối không phải là Tiêu Chiến, Dương Tử lần đầu tiên nhìn có thể xác định.
Không một ai nhúc nhích, cuối cùng vẫn là nam tử áo đen thu mắt của mình về phía trước.
Hắn cười ha ha, quay đầu đem quả táo còn lại nhét vào miệng con lừa nhỏ phía sau.
Con lừa nhai ngấu nghiến không ngớt, nhất thời bầu không khí lạ lùng chỉ có tiếng lừa ăn.
Tiêu Chiến bị suy nhược cơ thể, ngã trên người Tiểu Bình Quả, mọi người liên tục bàn tán xôn xao.
Cuối cùng thì đạo diễn đã đứng ra hoàn thành cảnh quay và giải thích với mọi người rằng Tiêu Chiến thiếu nghỉ ngơi, suốt đêm quay liên tục, bây giờ anh ấy đã nhập vai quá sâu vào cảnh quay và suy nhược cơ thể. nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.
Đạo diễn đánh tiếng cười ha ha, vừa giơ tay lên đặt lên vai Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến rút cây sáo đỏ trên eo và bỏ tay của ông trên vai anh xuống, khuôn mặt của giám đốc chìm xuống vì xấu hổ và nhìn Tiêu Chiến.
Khóe mắt ông ta là người có khí chất tốt nhưng khi nói thì khá ngập ngừng:
"Kỳ thật tôi không có ác ý với cậu, nhưng tôi thật sự đúng là không thích cách các cậu ăn vận trang phục kỳ quái, tôi ko thích, cũng không muốn lại gần."
Lời nói của ông làm cho mọi người có chút không nói nên lời, họ không biết chính xác ai là người đang mặc bộ trang phục kỳ quái?
“Nhưng thật đẹp mắt.”
Ánh mắt của Tiêu Chiến đảo qua mọi người, cuối cùng nhìn trúng trên miệng Dương Tử vừa thốt ra câu nói đó. Tiêu Chiến miệng há hốc:
“Không biết đây là tỷ tỷ nhà nào, xinh đẹp và lanh lợi như vậy?.”
Dương Tử cầm kịch bản cuộn thành ống trong tay gãi gãi đầu, nàng xấu hổ cười cười. Cô thật sự không quen với với khuôn mặt này của Tiêu Chiến. Việc anh gọi mình là tỷ tỷ giống như đang đùa giỡn với mình vậy
Lúc sau Tiêu Chiến chỉ nhìn chằm chằm vào cô, mọi chuyện vượt xa sự mong đợi của Dương Tử, Tiêu Chiến trời sinh đã có một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Anh nhìn theo Dương Tử với nụ cười ngọt ngào như thế, và thực sự hiếm ai có thể xua đuổi anh ấy một cách tàn nhẫn.
~~~ Hết Phần 1 ~~~
huhu, chờ part 2 mòn mỏi ạ :(